Tiếng dế kêu ray rức quanh đó. Những con đom đóm bay chập chờn đằng kia cũng như vui với tôi. Sao lại có cảnh này xảy ra ngay khoảnh khắc tôi đang bị thôi miê.n bởi trận đụ của Lộc và Xiểm lúc chiều. Sao Thành bạo dạn ôm nửa thân người tôi một cách âu yếm? Và sao tôi mềm lã, ướt át dưới bóng trăng, tưới đầy ánh sáng trên vườn cây tối nay? Có phải Thành không, hay tôi vẫn còn nhắm mắt nằm trên võng mà mơ? Lâu lắm, đến cả 10 phút, tôi bóp mạnh vai Thành. Môi tôi hé mở, nhẹ hờ. Hơi nghiêng mặt, Thành đắm đuối nhìn trân trối môi tôi. Tôi nhớ rõ, những đêm nằm ngủ dưới hầm tránh đạn pháo kích, Thành ôm tôi cố ý ! Tay chàng có lần gác hờ lên vú tôi, cố ý.
Bây giờ Thành đứng đây như một nhân tình, một cây tươi đầy nhựa sống, như gềnh thác đổ, như Lộc của Xiểm. Thành kéo tôi lên, cúi mặt sát xuống. Tôi nghiêng môi chờ đợi. Tôi nhớ cái hôn nồng cháy của Lộc trên môi Xiểm. Tay Thành hơi rung trên mặt tôi. Thành sợ, hay xúc động mà rung? Đứng, Thành. Xuống nữa, hạ sát trên môi em. Hãy thênh thang mà hôn. Em chờ đây. Khát lắm Thành biết không? Khô lắm Thành hiểu không? Và, Trời ơi, cám ơn trên kia, môi tôi ấm hần lên vì Thành nở một nụ hôn say lúy túy trên tôi. Thành bế xốc tôi lên. Tôi ghì tóc Thành. Lưỡi chúng tôi đan nhau. Vật cứng giữa hai đùi nó không chỏi vào hông tôi như dưới hầm, mà chỉa thắng, trực chỉ vào giữa háng tôi như một khúc cây, như một quả dưa leo. Miệng Thành thơm mùi nhãn, mùi xá lị, mùi ổi. Tôi tưởng như đang đứng giữa địa đàng. Hoang vu. Im tĩnh. Ngất cao. Heo hút. U tịch. Bắt chước Xiểm tôi gọi Thành bằng anh:
– Anh ơi! Sao đến bây giờ mới đỗ cành của em? Bao nhiêu trăm đêm lánh đạn pháo kích, Thành đã sờ ngực em, đã cương cứng dương vật bên hông em, đã qua miền suối cỏ của em. Sao Thành chẳng hỏi. Sao Thành lạnh lùng. Hôn em nữa đi Thành ơi! Em chờ đây!