Rồi hai đứa tôi đưa nhau vào buồng, đắp chăn, ôm nhau ngủ nồng nàn, chẳng còn biết gì nữa, mặc dù trời đã lên cao. Bóng nắng đã chen vào các lỗ phênh, rơi trên mền chiếu tôi, da thịt tôi. Hal đứa tôi trần truồng ấp nhau như vợ chồng. Thân hình to con của Thành gói tôi lọt gọn vào trong. Tôi thỏa thuê yên giấc. An bình như con ốc sên nằm trong chiếc vỏ. Tôi biết mười mươi rằng sáng nay trước khi vào rẫy, như mọi ngày, chủ tôi đã mở cửa buồng tôi định đánh thức tôi dậy. Nhưng, có lẽ, cái cảnh chúng tôi ôm nhau nằm ngủ đầy tình tự này đã làm ông quay lui. Ông biết trưa nay cái giường dã chiến sẽ thiếu vắng một người ià tôi. Thành cựa mình, gát chân qua người tôi, quấn sát:
– Ấm quá Hóa ơi? Anh ngủ ngon không chê được. Anh muốn ôm chặt em hoài vầy thôi.Anh làm chồng em nhen?
Tôi nghe mà cảm thấy hạnh phúc. Tôi gật đầu ở lồng ngực Thành. Tôi bảo Thành gọi tôi là em, là mình, và cứ xem nhưđêm qua hai đứa đã động phòng hoa chúc, đã khấn hứa vợ chồng. Tôi ngẩng lên lấy ngón tay nghịch trên môi dưới của Thành:
– Em là vợ của mlnh rồi biết không?
Thành mỉm cười, quấn chặt tôi thêm, lấy tay bóp cái mông tôi thật mạnh. Mà tôi không thấy đau. Cái đau thậtêm đềm. Thành to con quá. Da thịt săn cứng, bóp đâu cũng chắng được. Vật cứng của Thành lại loi ngoi, nhúc nhích ở hạ bộ của tôi. Tôi xích vào, thật gần cho nó cà nhè nhẹ ở mu lồn tôi. Thành đưa một tay sờ nhẹ vú bên trái của tôi và thủ thỉ:
– Không bao giờ anh quên được cành mận đêm qua Hóa ơi! Gần một năm mộng mơ, thương Hóa trong im lặng. Có gì Hóa làm mà anh không biết, không thấy Anh đau một mình với nỗi ghen tương vô lý. Bao nhiêu lần anh định tỏ tình, hay làm một cái gì đó cho Hóa thấy anh thương em, rồi mà anh vẫn chết lặng, câm nín. Cái đêm dưới hầm, anh ôm em vờ ngủ. Dương vật anh cứng như đá bên hông em, như lá thư tỏ tình mà Hóa không biết. Bàn tay anh để trên ngực Hóa. Chân anh gác hờ lên mu Hóa. Anh cứ rình rập, toan mở cửa vào động hoa vàng, mà rồi, vẫn đứng đó, trước cổng nhìn vào.