Hình như nghệ thuật của Hợp là làm cho em phải chót vót khát khao. Nửa con cu Hợp vào đó, rồi rút ra khỏi cửa mình. Thình lình, nó lại vào thật nhanh, nhưng không hết. Em rú lên một tiếng, rồi tự đông dùng đít nắc mạnh lên. Tay em mạnh bạo đè hết Hợp xuống. Trọn con cặc dài của Hợp đã vào hết trong em. Em đè, đè sát nữa. Không cho Hợp nhúc nhích, cục cựa. Chỉ có mông đít em lúc bấy giờ tận tình làm việc. Nó nắc, nó hẩy. Hai chân em nữa, quấn chặt bắp đùi Hợp. Em la thất thanh như có kẻ cướp vào nhà. Tiếng nhạc ở máy cassette chìm mất ánh sáng ở cửa sổ tối mất. Trần nhà cũng không còn. Em thấy trời xanh, biển rộng, rừng bát ngát. Em rên thê thiết. Đụ là như vầy sao? Sướng gấp triệu lần nằm nắc gối hay cho hai ngón tay vào làm hằng giờ. Em muốn cu Hợp nằm như thế mãi trong em, cho em tắt thở càng tốt.
Em có nghe xót xót bên trong. Mặc kệ. Vì cặc Hợp dài như thế thì màn trinh của em không rách sao được. Rồi sao? ừ, rồi sao? Giữ màn trinh nguyên vẹn cho đến bao giờ? Sao không nằm đây nghe cu Hợp đang nhúc nhích trong tận cùng sâu thẳm đó. Sao không hưởng hết cái sướng ngất ngư không bút nào tả nổi này. Em muốn xé toang Hợp ra từng mảnh, để nhai, để nuốt, chứ như vầy không chưa đủ, chưa đã cơn thèm khát.