Lễ Giáng Sinh năm ngoái, ba em cho tài xếLâm đem xe lên đón em về nhà nghĩ lễ. Xe xuống khỏi đèo thì trời tối Chạy quá Định Quán một vài cây số, ở khúc rừng rậm thì xe “hư. ” Anh tài xế quẹo vô một khúc vắng vẻ đậu lại để sửa. Nhưng chiếc xe nằm ì không nổ máy. Sương lại xuống dày đặc và lạnh căm căm. Lâm định dẫn em đi bộ trở lại Định Quán nhưng sợ cọp và thú dữ. Phần em cũng không dám. Thế là anh Lâm lên kiếng xe, chừa một khe thật nhỏ để thở. Lâm ngồi trước, nhường ghế sau cho em để ngủ.
Dù đã mặc ba bốn lớp áo ấm, nhưng em vẫn run như bị sốt. Em rên hừ hừ. Bên ngoài gió thổi lồng lộng, rlt vl vu qua khe cửa klếng. Em không tài nào nhắm mắt nổi và gọi anh Lâm xuống băng sau ngồi với em cho ấm. Lâm mở cửa. Hơi sương buốt giá lùa vào. Lâm đóng của ngồi vào cạnh bên em. Em xích lại gần ôm Lâm cho ấm. Lâm bảo em kê đầu lên đùi Lâm mà ngủ.
Em trăn trở mãi không cách gì ngủ được. Phần vì lạnh phần vì cái hoàn cảnh lạ lùng; Hai chúng em ngồi trong xe giữa rìlng tối âm u, lạnh ngắt. Em không sao cắt nghĩa nổi được cái ý nghĩ của em lúc đó.
Đầu em gối lên đùi Lâm, tay em ôm chặt lấy eo Lâm. Một lúc lâu, em nghe mé tai em có cái gì cộm cộm và nhúc nhích nhẹ nhẹ. Em giả bộ thở hơi đều để Lâm tưởng lầm rằng em đã ngủ, và… em thấy Lâm cầm tay em bóp nhè nhẹ. Anh khẽ đưa bàn tay em lên hôn thật nồng và rất lâu. Rồi anh bú ngón cái của em. Rồi đến ngón trỏ và các ngón khác. Anh dùng mũi hôn mu bàn tay em. Trời ơi! Hàm râu rà nhột tay em làm em nổi lên một cảm giác khó tả. Lâm cứ lấy hàm râu rà khắp bàn tay em. Chịu không nổi, em dùng năm ngón tay kia xoa mặt Lâm, nựng mặt Lâm.