Hồng, phải. Chính Hồng chào đón, hân hoan bằng những cái nắc ào ạt,mạnh bạo, ăn tươi nuốt sống, bão tố trên nửa tiếng đồng hồ. Cả hai là những cao thủ Rồi Hồng bắt Hợp cúi xuống bú. Hồng đưa mắt liếc tôi Hợp bú, Hợp liếm trong khi Hồng vẹo mình, tự bópvú, gào la:
– Hợp ơi, anh thấy hết của em rồi phải không? Em cũng muốn ãn cái của anh. Mau lên. Thèm quá Hợp ơi!
Hợp quay ngược người lên. Hồng cầm cặc Hợp bú. Ngược chiều, hai người bú nhau. Nhạc vẫn êm đềm trỗi. Tiếng máy lạnh vi vu. Tiếng nhép nhẹp của hai cái miệng đang làm việc ở hạ bộ vang lên.
Tôi tự nhiên cho tay vào quần. Với hai ngón, cũng tham quan cái lồn của mình. Tôi thều thào gọi tên Thành. Tôl mơ nương rẫy. Tôi thấy giòng suối trong vắt Đá cuội nằm nhẵn nhụi dưới giòng. Hoa tím dại mọc ngoe ra sà sà trên mặt nước. Nhớ hết quê tôi. Không biết cành mận đã trổ bông chưa? Không biết cái giường ở cội mù u có còn ai nằm đó cho ông chủ tôi làm tình không? Nó hoàn toàn đơn sơ mộc mạc, mà sao tôi không quên được glữa lúc đang đứng trong căn phòng đầy những tiện nghi tối tân. Thành ơi! Nhớ quá, nhớ quá.
Lạ lùng chưa. ở đây hàng đêm ông Vi đụ tôi, còn cho tôi không biết bao nhiêu là tiền, là vàng, là quà. Ông cũng đã cất riêng cho tôi mộtcãn nhà tuyệt đẹp bên Hàng Xanh, cạnh giòng sông. Ông trả ơn tình tôi xác thịt tôi bằng những của lễ ngàn vàng, nhưng sao tôi chẳng quên được những chùm bông mận và giòng suối nên thơ. Không có chiến tranh thì làm sao tôi dứt được quê hương tuyệt vờl mà ra đi.