Bây giờ, tôi đứng đây trong kẹt tủ mà sướng một mình. Mà ngoài kia thì có hai mình. Có thảm chưa? Một nửa của tình tôi đã cầm súng theo chiến tranh. Tôi muốn níu kéo lại, nhưng không được. Thành vẫn ra đi. “Cổ lai chinh chlến hề ? Mấy người đi trở lại? ” Mặc kệ đằng sau hậu phương này có những giòng lệ nhớ thương. Khói bom đạn vẫn mờ mịt che khuất hết dấu vết tình tôi. Và đó kìa, Hợp đang bú ngất ngư, say túy lúy trên mu lồn Hồng. Hồng sướng cực điểm, vội vã quay Hợp lại, và cặc Hợp lại vào thênh thang. Bây giờ thì chính Hợp chứ không phải Hồng tung vào trận mạc những đòn chí tử, ầm ầm như sóng vỗ ập những đợt tấn công chí mạng. Tôi chỉ thấy Hồng quằn quại, rên gào tuyệt sướng. Và cả hai nhập một. Hợp thét lên:
– Hồng ơi? Hứng nè ! Anh cho em hết nè. Ôi, sao có thể tuyệt trần như thế này em yêu? Ôi! nó vào đó Nó bắn ra đó. Em nghe không? ơi! Cấn anh thật
đau đi em!
Hồng cắn rõ đau đôi vai Hợp. Hồng cào cấu, gầm thét:
– Có, em có nghe ! Ôi, nó, nó. Nó bắn lạnh lắm Hợp ơi! Cám ơn anh. Em cũng… đang… ra… ra cho anh đó ! Nghe không?
Hợp vẫn nắc. Động tác chậm dần, chậm dần. Hai thân hình bất động. Hai cặp mắt nhắm nghiền. Hợp ngoẹo đầu trên tóc Hồng mà thở. Hồng lịm đi. Hai người nằm nghiêng lại, vẫn trong nhau, ôm nhau im lặng.