Tôi rón rén bước ra cưa, nhẹ mở. Đồng hồ ở hành lang điểm l l glờ rưỡi. Quá chưa? Hai tiếng đồng hồ tròn trịa cho một trận làm tình sướt mướt, lê thê.
Chắc chẩn sau đó họ phải tiếp tục chứ không thể ngừng ở đó. Tôi đến phòng Vi, mở cửa, dựng Vi dậy, bắtông phải thỏa mãn cho tôi nỗi thèm chảy nước miếng.
Ngày hai mươi tám Tết năm đó, sau khi đã được ông bà Vi cho phép về quê thăm nhà mười ngày, tôi giữ lời hứa cho Hồng cùng theo. Ông Vi cho hai chị em tôi được phép lái chiếc Toyota màu trắng. Với tôi, đây là ngày “vinh quy bái tổ” nên tôi diện thật đẹp để về quê cho nở mặt nở mày. Tôi vô cùng hãnh diện khi chiếc xe tôi lái chạy chậm chậm trên hương lộ và được nhiều dân làng đứng lại chiêm ngưỡng. Mỗi cây cầu mỗi bụi cây, mỗi quán nhỏ bên đường đều gợi cho tôi những kỷ niệm xa xăm khi tôi còn hằng ngày gánh giá ra chợ bán, hay những buổi tối tôi cùng Thành đi chơi dưới trăng.
Hồng tru tít hỏi tôi đủ chuyện khi nhìn cảnh đẹp ở đồng quê. Đến quán dì Năm, tôi ngừng xe lại. Hai chị em tôi bước xuống. Đám đàn ông con trai đang huyên náo bỗng im bặt. Tất cả quay ra nhìn. Tôi trong chiếc áo dài trắng bông xanh. Hồng trong áo đầm màu hoa cà. Chúng tôi nổi bật, sang trọng giữa những người dân quê nghèo khó. Không còn ai nhận ra tôi nữa. Dì Năm lễ phép chào tôi nhưchào một bà nhà giàu. Tôi đến ôm dì và tự giới thiệu mình là con Hóa chăn bò năm xưa. Dì nhìn tôi không chớp mắt. Tóc tôi dài quá vai. Nước da tôi trắng hồng. Thân người đầy đặn vì được ăn uống sung sướng. Một ít phấn son trên mặt làm tôi chầng còn tí gì giống với ngày xưa. Nhưng chính chiếc áo dài bông xanh đã làm tôi tha thướt, đài các như một tiểu thơ.