Tôi đảo một vòng mất nhìn bọn đàn ông trong quán. Những tay này, khi trước, có khi nào chịu khó liếc tôi chớ đừng nói nhìn. Vậy mà bây giờ, họ đứng chết trân, bất động, dán sát cặp mắt trên nhan sắc hấp dẫn của hai chị em tôi. Tôi phớt lờ, tỉnh bơ, xin dì Năm chặt cho một trái dừa xiêm. Tôi kiêu kỳ, khinh khỉnh chừng nào, thìbọn con trai im lặng chừng nấy.
Chẳng ai dám ngờ tôi lên Sài Gòn ở đợ để có được một nhan sắc huy hoàng nhưhôm nay. Rời quán dì Năm, tôi đưa Hồng xem một vài “thắng cảnh” của làng tôi. Khi đến con suối, nơi tôi và ông chủ đụ nhau lần đầu, tôi ngừng xe lại. Nước suối vẫn trong mát. Những viên đá cuội vẫn trắng ngần dưới khe.
Những cành cây lòa xòa vươn ra tỏa bóng mát. Những chùm hoa màu ưm nhạt, mọc sát ở bờ nước lung lay như chào đón tôi trở về. Tôi nghe tiếng chim quen thuộc Tôi nhắm mắt hít những làn không khí mát rượi để nhớ lại những ngày đã qua.
Và tôi kể, tôi diễn tả từng chi tiết buổi trưa ông chủ và tôi trần truồng ôm nhau dưới suối. Tôi không bỏ sót một chi tiết nào giống hệt như khi Hồng kể cho tôi nghe chuyện của Hồng và anh tài xế trong rừng Định Quán một đêm mưa. Hồng chăm chú nghe, mắt riu ríu, gò má ửng hồng. Cái giường dã chiến dưới gốc mù u đã không còn nữa, nhưng những khúc cây vẫn còn nằm vương vãi đó đây. Có lẽ nó đã bị hủy khi tôi bỏ lên Sài Gòn.