Chủ tôi lại nâng mặt cô lên, hôn và nói:
– Mèn ơi! Khổ quá. Cái miệng tôi ăn mắm ăn muối. Khi không khai làm chi cho khổ nhưvầy hổng biết. ừa thì… hồi nẳm á, anh với nó nằm trốn đạn pháo kích dưới hầm… rồi nửa đêm đó… nó mò cặc anh. Anh cũng mò lồn nó. Rồi sáng hôm sau hai chủ tớ vô rẫy đi làm. Buổi trưa anh xuống tắm suối. Nó cởi truồng lội xuống ôm anh. Nó lặn xuống nước bú cặc anh rồi ôm đụ anh. Chớ anh có… đụ nó đâu.
Hồng bóp mạnh tay tôi. Hình như Hồng thích chí vì lối diễn tả quê mùa của chủ tôi. Cô Út vẫn ngoe nguẩy:
– Tôi hỏng tin đâu. Nó còn nhỏ, biết cái gì mà đụ.
Anh phải nói thật. Sáng mai tôi hỏi nó à.
– Thì em cứ hỏi đi. Anh thề cái gì cũng được cho em tin.
Cô Út đưa tay ngắt mặt ông một cái:
– Cái đồ lẻo mép. Dê chúa. Rồi anh với nó đụ như vậy bao lâu?
Chủ tôi lừ đừ, trả lời cho qua chuyện:
– Thì gần như ngày nào cũng có. Cho đến hồi nó bắt đầu đụ thằng Thành. Đồ thằng quỷ ăn cơm hớt. Của anh đang hưởng, ở đâu nó nhảy vô phỏng tay trên. Rồi con nhỏ lơ là anh. Lâu lâu mới cho anh một lần. Anh thèm gần chết mà chẳng dám xin nó. Em coi sức anh nhưvầy mà tháng đụ có vài lần chịu sao nổi.
Nghe chủ tôi nói tôi đụ Thành, Cô Út càng ngạc nhiên hơn. Cô Út nhìn thắng chủ tôi hạnh họe:
– Nè nghe, vừa vừa thôi nhen. Thằng Thành miệng còn hôi sữa làm gì đã biết đụ mà nó lấy con Hóa.
Chủ tôi cười khoái chí:
– Vậy là em lầm rồi út à. Hồi đầu anh cũng tưởng vậy. Nhưng có một buổi sáng, anh nghe hai đứa tụi nó la rần trời đất trong phòng con Hóa. Anh mới rón rén vạch phên ra rình coi. Mèn đất thánh thần ơi. Con cặc của nó đâu có thua gì con cặc của anh. Nó bú, nó đụ con Hóà cả tiếng đồng hồ. Con Hóa ra hai a lần, la iàng thấu trời luôn. Thằng nhỏ dai sức như anh vậy đó.