Và bây giờ đến Cô Út. Không biết ông bắt đầu ái ân với cô tự lúc nào. Chỉ biết cô chịu dọn về đây để sống vớì ông nhưvợ chồng đủ hiều bản lĩnh của chủ tôi thuộc loại “xích mi lão tổ. ”
Ai bảo đàn bà không cần sinh lý là nhãm, là dối trá. Có lẽ họ cần h(1n đàn ông. Có biết ba ngày trước khi có kinh thì hạ bộ của người đàn bà ngứa ngáy như thếnào không?Ngay trong khi kinh nguyệt, đàn bà đòi hỏi như thế nào không? Và sau ngày kinh hết, nó dày vò, khó chịu. Nó hành hạ có khi còn đau khổ hơn những hình phạt tra tấn trong trại giam. Và ông chủ tôi là loại kho súng, lúc nào cũng sẵn sàng ba viên lên nòng. Ông cũng đa tình, lãng mạn. Ông lại còn biết rõ đàn bà muốn gì, lúc nào và bao lâu. Nhưng từ lúc đụ ông, tôi chưa bao giờ nghe ông đòi hỏi, đề nghị.
Ông chỉ dùng tài năng, bản lĩnh ra phô diễn để phái yếu phải thèm ông, đòi ông, chiếm ông. Ông khiêm nhượng, từ tốn, im lặng. Cái im lặng cố ý. Phái yếu muốn ông phải nói, phải ba hoa thả những lời ong bướm, mời mọc hay nói những chuyện hoa tình. Mà ông thì tuyệt im lặng, khinh khỉnh pha chút hãnh diện như ở trần gian chỉ có ta. Điều đó làm tôi nhưthấy ông lúc nào cũng là của mới, mới tinh khôi, chưa bao giờ đụng đến. Và tôi thèm ông, yêu ông, yêu những tuyệt chiêu của ông trong mây mưa xác thịt. Cho nên đã nằm dưới ông, hoặc trên ông, phái yếu chỉ còn là con ốc sên thụt đầu vào trong vỏ. Phái yếu nhắm mất mở cửa cho ông tha hồ vào hết của, vơ vét, càn quét, đánh phá. Ông làm một cách tận tình, đến nơi, đến chốn chứ chẳng nữa vời đem con bỏ chợ. Đã vậy, sau khi người đàn bà tuyệt cùng sung sướng, ông còn lịch sự rút “thằng bé ” ra cúi xuống lồn liếm hết, liếm khô những nước non trào ra từ đáy sâu thẳm trong xa. Ai mà không yêu. Ai mà không thích. Đàn bà chúng tôi ai cũng có khuynh hướng được làm “bà “, muốn đàn ông phải là nô lệ, phải phục dịch tận tình.