Tôi vẫn níu chặt tóc Dũng để dán sát môi nhau. Sân thượng im lặng. Chỉ có tiếng những chim sẻ. Gió mát phơn phớt. Cả đêm qua khi đụ với Vi và sáng nay hôn Dũng tôi quên bẵng mình là người giúp việc.
Dũng bế tôi lên một cách nhẹ nhàng và đưa tôi lại một góc đằng kia, nơi có chiếc giường xếp để kế những chậu cây tùng, cây bồ đề rợp bóng mát. Dũng cho biết giường này là chỗ tắm nắng của ông Vi trước kia. Nhưng bây giờ thì chắng bao giờ ông còn lên đây nữa, vì ông còn bận làm giàu. Dũng đặt tôi nằm ngửa ra rồi nằm bên cạnh. Chân Dũng gác qua người tôi và ticp tục hôn tôi. Những chòm lá tùng, lá bồ đề rung rinh trên kia cho tôi một ảo giác như nằm giữa rừng vắng.
Tôi nhìn Dũng trẻ trung, sung sức. Những bắp thịt cuồn cuộn ở bắp tay Dũng, ngực Dũng bao phủ hết tôi.
Dũng cởi mấy khuy nút áo tôi để chồm lên ngắm thật lâu bộ ngực đang căng cứng. Dũng dúi mặt lên đó bằng môi, bằng mũi hôn say sưa. Rồi lại lên hôn môi tôi:
– Hóa ơi! Dũng yêu Hóa quá! Làm sao giữ Hóa làm của riêng.
Của riêng? Tôi tàn nhẫn mỉm cười khó hiểu. Vì điều đó chắc chắng được. Đã bao lần tôi tự hứa là của riêng cho Thành, cho Dũng, cho Vi mà rồi cũng thành của chung cho cả ba. Và cũng vì nếu là của riêng cho một người thì thế nào tôi cũng mang tội ngoại tình. Bản tính của tôi là nhưthế. Chẳng những xác thịt tôi đòi hỏi liên tục mà tâm hồn cũng không ngớt lãng mạn. Nó như cánh bướm, chỉ một sáng mai mà đã bay hút nhụy không biết bao nhiêu là nụ hoa. Tôi lấy hai tay nâng mặt Dũng nhìn Dũng đầy yêu thương. Cái nhìn đó như thay cho lời nói:
– Dũng cứ yêu chị đi. Chúng ta cứ hẹn nhau làm tình Dũng cứ thỏa thích bao nhiêu cũng được. Chứ đừng biến chị thành sở hữu riêng tư của Dũng. Vì Dũng ơi! Đâu có thể nào Dũng hằng giờ đáp ứng được mọi thỏa mãn của một thân hình lúc nào cũng đòi hỏi. Nếu chỉ một tuần vài đêm, vài lần ân ái… như thế, hình như quá ít. Bây giờ, phút này chị là của riêng Dũng đây thôi.