Hai cánh tay lực lưỡng của ông chủ tôi ôm choàng cả người Hồng, nâng đít em thật sát vào da thịt ông. Ông có thói quen chiều chuộng phái ml”. Muốn gì cũng được. Cứ hưởng trước đl. Cứ xem ông nhưmột công cụ, nếu cần, một tên nô lệ cũng được. Nhớ có lần cũng ngoài rẫy này, tôi tuột quần ngồi ở một bờ đất bắt ông bú da diết gần hai tiếng đồng hồ để tôi tưởng tượng là Thành đang bú. Ông vẫn chiều theo. Chưa bao giờ ông đề nghị. Mà cũng chẳng bao giờ ông phản đối. Đó là một đặc tính làm tôi mê ông đắm đuối. Ông làm như thế, tự nhiên có lúc mình nghĩ lại, ôn hết những sự chiều chuộng của ông, rồi khởi lên một nổi nhớ, một niềm thương, một sự tội nghiệp. Tử đó đến yêu thương không xa mấy. Như sáng nay. Có bao giờ tôi nghĩ về đây là để đụ ông.
Nhưng ông đứng đó nơi một góc bếp, yên lặng đến tội nghiệp, nhìn tôi đắm đuối, say mê. Ông từng làm chủ thân thể tôi cả năm trời. Có gì của tôi, trong tôi mà ông chưa hưởng. Vậy mà môi ông vẫn nín lặng. Tay ông vẫn bất động. Chỉ bằng đôi mắt, ông đã chuyên chở đến tôi vạn lời trìu mến thiết tha, vạn chữ nghĩa của trần gian gộp lại. Và tôi đi đến. Và tôi đối diện ông. Chính tôi, chứ không phải ông, dẫn, dìu ông vào cuộc chơi. Một cuộc chơi mà đã có lần tôi chê là “cổ thụ ” là “cơm nguội. “