Tôi đã dã man, cắt lìa, dứt khoát, đứt đoạn. Mặc kệ ông chới với hụt hẫng, chẳng còn lấy một cánh bèo nhỏ để bám víu giữa biển khơi. Ở nơi đô thị tôi có nhớ, nhưng chỉnhớ đếnThành. Tuyệt nhiên chẳng có ông, người đã khai phá nguồn cội của nỗi dâm trong tôi đêm núp hầm tránh pháo kích. Và nữa, tại giòng suối này. Lẽ ra chẳng bao giở tôi dám quên. Nó lãng mạn, trữ tình hơn tất cả mọi cuộc làm tình xảy ra trong tôi khi tôi ý thức về sinh lý.
Trần truồng, ôm đụ chủ mình dưới nước giữa không khí thanh tịnh, u trầm. Hình như hôm đó tôi đã ra bả lần. Tôi bèo nhèo, ngã quỵ, thất trận trước một mãnh hổ đầy kinh nghiệm. Và bây giờ, giòng suối kia đang tỏa nước quanh ông, với Hồng. Họ vẫn mãi ôm nhau, yên lặng, không một động tác. Đắm đuối, lạc vào nhau. Hồng tình tứ hơn tôi tưởng. Hồi đó, khi cặc ông đã vào hết trong lồn tôi, tôi đã nắc dữ dội, nắc cho sướng cái ham muốn tình dục. Mặc ông. Tôi không cần biết ông có ở đó. Còn Hồng, thì đang thì thầm điều gì đó bên tai ông. Ông hôn mặt,
hôn mắt, hôn trán Hồng. Ông đang ăn gỏi một con cá diếc với rau thơm, với bánh tráng, với rượu nếp. Ông nhâm nhi tận hưởng. Chớ không ngốn, không ngấu nghiến thô bạo như một tên chết đói xin được một bát cơm. Từ từ, thong thả. Hồng muốn thế.