Có ai nghĩ là đứa bé sơ sinh đã thoát ra từ âm đạo của đàn bà? Thế mà có. Có, một cách tự nhiên như sức con kiến có thể tha được một hạt cơm. Hoặc một con rắn có thể hạ được con voi. Toàn thân đứa bé có thể đi suốt ra cửa mình thì cái gì nhỏ hơn đứa bé mà chẳng vào được. Trong khi đụ, lúc sướng quá, trí tôi có lần chợt ước ao làm sao có hai con cặc chắp lại đẩy vào cùng một lúc. Như lúc ta đói quá, đang nhai ngồm ngoàm đầy miệng mà tay vẫn bốc thức ăn tống thêm vào nữa.
Thật tình, trưa nay tôi không thể tưởng tượng được cặc của chủ tôi lại vào hết lồn Hồng. Và Hồng bé tí teo nằm dưới lại có thể chịu đựng được toàn thân với sức nặng như một ông hộ pháp của chủ tôi. Ông rút ra đẩy vào, tay nâng đít Hồng lên cho thật sát. Ông chơi, ông đùa với chú chuột tí hon. Hồng chỉ biết nằm la lớn, gào thét trong nỗi sung sướng. Chẳng còn biết mình là ai. ít ra trong phút giây giao hoan tuyệt vời này, Hồng đã yêu chủ tôi thật. Hồng phục chủ tôi thật. Mà cái gì của đàn ông có thể làm cho đàn bà khâm phục thì chao ôit Nút áo cởi ra, dây lưng tuột xuống, trần truồng nằm ngửa ra mời mọc mấy hồi. Gái thì nhan sắc. Trai thì phải có tài. Tài gì mà chả được. Miễn làm cho đôi mắt mỹ nhân phải thán phục thì đường vào tim em sẽ thênh thang. Có những cô học trò mê thầy giáo xấu trai nhưng vì ông giảng quá hay. Mỵ Nương chả mê Trương Chi vì tiếng sáo ru hồn là gì? Huống chi ở đây, tài nghệ phi thường của chủ tôi trong cuộc mây mưa với Hồng đã trực tiếp, từng phút, tùng giây lôi cuốn, níu kéo Hồng,làm Hồng tan ra như xác pháo. Hồng gào lớn:
– Anh ơit Lấy em luôn đi. Em ở đây với anh luôn nhen? Anh dám nhận em làm vợ không? Hay anh về Sài Gòn với em..: Em muốn chết luôn dưới bụng anh. Một tiếng đêm qua với cô Út. Một tiếng sáng nay với chị Hóa. Còn bây giờ, anh ơi! Sao anh có thể bền bỉ dai dẳng như thế được. Em đang thở đứt hơi đây! ! !