Ông nói đúng tim đen của tôi. Tôi cũng thế. Thành ra đi, tôi cũng vui với kễ khác có nửa vời. Uống nước nửa ly. Sáng nay ông ra với tôi ngoài cây rơm. Háng tôi ướt nhẹt nước của ông. Ông nhắc, tôi nhớ hết. Rồi thốt nhiên tôi ôm ghì ông thật mạnh. Mười đầu ngón tay tôi bấu sâu vào bả vai ông:
– Bác ơi? đụ con đi. Đút vô mau đi? Tức khắc !
Tôi dang chân, cầm cặc ông đút ngay vào cửa mình tôi. Con cặc của ông đi vào tới đâu, tôi biết đến đó. Tôi nút lưỡi ông say đắm. Bên kia Hồng cũng vậy. Hồng cho cặc Thành vào lồn xong là ôm chàng hôn môi say đắm, ngất ngây. Nhìn tôi tôi hơi
ghen. Và cái ghen đó làm tôi hờn iẫy đụ bên này cho bỏ ghét. Tôi xả ga, hết mình, gạt hết, chỉ còn biết đối tượng là ông chủ của tôi. Ông không đọc được ý nghĩkỳ lạ đó trong tôi. Ông tưởng là cơn dâm của tôi đang bạo động. Ông đáp ứng bằng những cú nắc như gió bão:
– Hóa ơi! Đừng trở lại sài Gòn nữa. ở đây với bác luôn được không? Giòng suối này, cái giường dã chiến kia, nhé con.
Ông còn nói nhiều. Đây cũng là lần đầu tiên ông thết lời. Lần đầu tiên ông đề nghị. Tôi biết ông yêu tôi. Ông say đắm tôi. Bất ngờ quá, tôi vừa nắc vừa
hỏi ông thật thân tình:
– Sao bác yêu con quá vậy? Con chưa bao giờ nghe bác nói. Bây giờ bác đã mở lời. Chắc phải có lý do?