Đặt tôi nằm êm ả xuống mớ rơm gần bụi chuối. Sương mờ bay lãng đãng. Chủ tôi tuột cái quần đùi xuống. Trần trụi, vạm vỡ. Không chút hư hao. Ông nằm xuống sát tôi, nâng mặt tôi lên hôn nhưvũ bão. Tay tôi cầm cái “chày đâm tiêư’ của ông không rời. Ông bóp vú tôi. Cảnh ông đụ cô Út hôm qua lại hiện lên:
– Hóa ơi! Con đẹp lắm! Hóa ơi!
Sao bây giờ ông không nói như thế? Tôi vật ông nằm ngửa ra. Tôi bú cặc ông, nhai nó, ăn nó cho đã cơn thèm. Tối hôm qua tôi chảy nước miếng khi thấy nó trồi sụt ở lồn cô Út. Tôi phải “ăn” nó thật lâu, cho no, cho ứ hự, cho mứa ra mới chịu. To quá, dài quá Tràn miệng, đút sâu vào họng không hết, bác ơi! Tôi cũng từ từ thoát y, ngồi hẳn lên mặt ông, bắt ông bú, bú thật lâu nơi lồn tôi.
Hai tay ông chủ ôm mông đít tôi. Ông bú hột le, múthai mép lồn. Tôi nghiến răng đẩy đít lên xuống, tận hưởng. Tôi muốn ông bú lồn tôi thật lâu bù vào những ngày tôi vắng bóng. Tấtcả những thương yêu, tội nghiệp của tôi cho ông đều đổ hết vào trận đụ này vào buổi sáng hôm nay. Chỉ có cây cỏ, chim chóc thức dậy vào sớm ban mai trông thấy cảnh dâm dật này còn thì tất cả đang ngủ say. Cô Út ngủ, Hồng ngủ. Tôi cà lồn lên mặt ông với một sự hãnh diện của một “bà chúa ” trên mặt tên nô lệ. Tôi đày đọa ông chủ tôi đến ngộp thở. Ông le lưỡl ra thật dài và thẳng để tôi tha hồ đụ nó. Râu của ông chải liên tục miệng lồn tôi:
– Đã quá bác ơi? Con thấy bác đụ cô Út đêm qua hung tợn quá. Con nghe bác gọi tên con. Bác nhớ con phải không? Bác yêu con phải không? Bác sững sờ với sắc đẹp và bề ngoài hoàn toàn thay đổi của con phải không? Vậy thì bác hưởng đl. Con cho bác hết đó. Để con xuống đụ bác nhen. Cả năm rồi mới được đụ lại bác nà!