Xong chúng tôi mặc đồ đi vào nhà. Cô Út ngồi nấu nước trong bếp. Hồng đang đánh răng, ngẩng lên nhìn tôi cười cườl một cách khó hiểu. Có lẽ cả hai người đã thấy cảnh chúng tôi đụ nhau lúc nãy chẳng? Tôi tỉnh nhưruồi. Mà họ thấy thì cũng chẳng có sao. Ai ở đây có đủ tư cách để trách cứ tôi? Tất cả đều là đảng viên của dục vọng. Ông chủ tôi mặc áo đội nón, ra chuồng dắt bò thong thả đi ra rẫy. Hồng rửa mặt xong. Khi đi ngang tôi, Hồng bặm môi nhéo đít tôi một cái, cười khúc khích. Cô Út cũng thế Miệng cô cười chúm chím, liếc liếc về tôi, không
nói. Tôi liều mạng hỏi thẳng:
– Bộ mấy người thấy hết rồi hả?
Cô Út vừa cười tinh nghịch trả lời:
– Trong phòng ban đêm còn chưa che mắt được ai, huống nữa là ngoài vườn, trống trơn giữa ban ngày.
Tôi vẫn thắc mắc:
– Nhưng mà làm sao hai người biết tôi với ổng ở ngoài vườn?
Hồng cười hóm hỉnh:
– Trời ơi. Chị la làng cỡ đó thì cũng như “lạy ông tôi ở bụi này. ” Em với cô Út coi từ đầu. Quá xá quà xa đó nhen. Chị làm em thèm muốn chết luôn! Em đâu ngờ chị lại dậy sớm như vậy.
Tôi vuốt tóc Hồng an ủi:
– Không có lo. Trưa nay em tha hồ mà hưởng. Chị có gởi gấm rồi.
Hồng nắm tay tôi, nhìn tôi như cám ơn. Tôi mời cô Út bồng thằng nhỏ lên xe ra chợ ăn sáng. Ngồi trên xe cô Út tấm tắc khen ngợi ông chủ của tôi:
– Ông già thiệt là một dũng sĩ. Chơi vài chục lần mới ra một lần. Mình gần muốn chết mà ổng cứ hùng hục xông pha. Có khi cô chết giấc, bất tỉnh, ông phải xoa dầu, cạo gió cô mới tỉnh. Như tụi con thấy hồi hôm đó. Cô ra hai lần mà ông vẫn chưa thấm tháp gì cả…
Tôi ngạc nhiên hỏi cô Út:
– Nhưng sao cô biết tụi con xem cô tối hôm qua?
– Thì hồi tụi con lom khom leo ra khỏi bồ lúa, cô thấy Đáng lý thì cô sợ, nhưng… ông già đã nói hết về con… Nên cô an tâm. Chỉ có em Hồng đây còn quá nhỏ nhưng vừa rồi, cháu lại nói tnla nay cho Hồng hưởng…