Thấy Báu thiệt tình và có vẻ dạn dĩhơn Hữu. Tôi hỏi dò:
– Tài nghệ Báu cỡ nào mà cô út giới thiệu là Anh Hùng Xạ Điêu? Chắc phải là cựphách, hảo hớn lắm phải không?
Báu cười bẻn lẻn, vòng hai tay trước ngực:
– Dạ thiệt tình, hồi mới biết chơi thì cũng yếu lắm. Chị út kêu em là gà. Nhưng làm riết, rồi nghề dạy nghề, em tự luyện dẻo dai. Ai tới đâu em tới đó. Không phải khoe với chị, chớ chị út có mấy lần năn nỉ em, em mới tha cho. Mất em chỉ tiếc lầm. Nhưng tại chỉ tham quá thôi.
Nghe thế tôi khoái trong bụng, nôn nóng muốn nhập trận xem Báu có đúng là anh hùng Xạ Điêu hay không? Tôi mở bóp lấy mộtngàn đồng tặng Báu. Báu cầm tiền mà cảm động:
– Trời. Chị cho em chi nhiều quá vậy? Văn nghệ thôi mà chị. Mới gặp nhau chưa biết tài nghệ nhau, sao chị xộp quá vậy? Lỡ em không xứng đáng làm sao? Cất tiền đi chị. Xong cuộc đã. Chị dẫn bao cho em ăn tô hủ tíu cũng cám ơn rồi. Chị bày đặt tiền bạc làm chi.
Tôi thấy Báu mã thượng và thành thật nên nói:
– Được chị cất giùm em. Nếu quả tình chị khâm phục em, thì vài ba ngàn chị không màn.
Báu “Dạ ” với nụ cười thật hiền lành, và bắt đầu cởi áo ra. Xong Báu tuột quần tnlớc mặt tôi. Tôi không ngờ con cặc của Báu to như của người lớn. Tôi lại ngồi ở giường. Báu đứng đối diện. Tôi đưa tay nâng cặc Báu để nhìn và thèm một cách kỳ lạ. Khác với cặc của Hữu, cặc Báu đã tuột miếng da xuống, đưa cái đầu tròn đỏ chần dần. Báu đưa mắt nhìn bàn tay với những ngón tay thon dài, móng sơn
đỏ của tôi đang mân mê, nắn nắn bóp bóp con cặc cương cứng của Báu.