Bà Hạnh Dung nghe Báu kể chuyện mà tay thì cho vào đít Báu chà xà phòng thật kỹ. Báu đứng nhìn xuống thấy gương mặt bà Dung thật đẹp. Mũi cao, mắt to, môi mọng đỏ. Cặp vú tròn to vừa phải, hai cái núm còn đỏ hồng. Báu hỏi:
– Chị có mấy đứa con rồi?
– Chị không có con. Không blết tại ông xã hay lỗi ở chị. Lấy chồng mười hai năm rồi mà cứ như con gái. Chị nghĩ có lẽ tại ông xã của chị. Ông cứ lo làm giàu. Tuần lễ mới “mò ” chị được vài lần. Mà ông chẳng có thiết bú lồn, bú vú gì hết. Nhào lên ông xọc xọc vài ba phút là đã ói ra rồi, trong khi chị chưa có chút cảm hứng gì cả. Lần nào chị cũng bị “dỡ dang” giống như ngồi vô bàn, vừa ăn mới có một chén thì nồi đã hết cơm. Đôi khi thèm quá, chị đợi cho ông ngủ ngoa, chị vô phòng tắm xả nước nằm trong hồ, rồi lấy cái bông sen ịn sát vô miệng lồn cho nước nó bấn vô. Rồi chị phải tưởng tượng như đang đụ một người khác để sướng và để ra. Bác sĩ nói chị cứ tiếp tục thủ dâm như vậy vú sẽ bị teo, thận có thể bị suy, và một ngày nào đó chị sẽ mang bệnh lãnh cảm.
– Lãnh cảm là bệnh gì vậy? Báu hỏi.
– Lãnh cảm là không còn thiết gì đến đụ đéo nữa cả. Sẽ chán ngấy đàn ông. Nên chị hay lân la tới sòng bài này. Vừa đánh bài vui tay. Rồi nếu muốn chơi bời thì nói bà Vi bảo Hóa đi đón về cho chị một cậu để chị hưởng. Mà phải là loại cừ khôi. Tốn mấy chị cũng không ngại. Miễn là phải làm cho chị ra ít nhất hai ba lần…