Rồi im bặt. Điện thoại không cúp. Anh nghe dì thở mạnh. Anh đang chẩn mạch, anh đang lùa cá vào lưới. Anh chỉ lạnh lùng. Dĩ nhiên là anh đang diễn xuất. Nói với dì:
– Ủa, điện thoại đằng Dì có gì trục trặc không. Tôi không nghe gì nữa hết. Tiếng được tiếng mất…
– Dạ… em… đây. Em… không nói được nữa vì anh Lâm ơi “Không nói được nữa. ”
Dì đã ăn phải bã thuốc độc của anh rồi. Thuốc đang vào phá phách không những thân thể dì, mà luôn cả sự suy nghĩ của dì nữa. Một tuần, hai tuần, rồi mộttháng. Anhkhông đến thăm, cũng không điện thoại cho dì. Chắc chắn dì sôi lên, nóng ruột muốn gặp anh vì một lý do nào đó không thể giải thích được. Đợi cho dì tưởng nhớ anh một cách khủng khiếp Một buổi chiều mưa dông, trời gần tối, anh lái xe lại thăm dì với một món quà đặc biệt khác. Một chiếc nhẫn hột xoàn sáu ly. Và cũng đích thân anh đứng ở cửa phòng khách, cầm tay dì, deo chiêc nhản dắt tiền vào ngón tay búp măng tráng nuột. Anh vờ nhìn bàn tay nhưng mắt anh để ý thấy dì run và nhìn anh không chớp.
Ngoài trời mưa lớn với những tiếng sấm ầm ầm. Đeo nhẫn xong mà tay anh vẫn còn cầm bàn tay run run đó của dì. Anh để ý không thấy dì rút tay lại. Những món quà đắt giá làm dì em mờ mắt, không nhớ anh là tài xế, và dì đã đi tu. Và anh lại diễn xuất vờ chào dì kiếu từ ra về.