Em biết việc gì xảy ra không? Dì em ra khóa trái cánh cửa lớn của phòng khách. Xong quay người lại nhìn anh. Đôi mắt dì van nài một cách yếu ớt tiêu cực. Mưa vẫn rào rào trên mái ngói, trên cây cỏ ngoài cửa sổ. Tiếng mưa lãng mạn, tiếng sấm não nùng. Không khí ướt átcho một tình cảnh ướt át. Anh không làm gì, chỉ đứng thật sát vào người dì giữa lúc cơn gió lạnh ùa vào căn phòng sang trọng. Không ai nói một lời. Và… dì em chợt áp sát mặt vào ngực anh, hai tay dì quấn hông anh thật chặt. Rồi anh cũng ôm dì em. Anh hiểu dì muốn gì, và anh nâng mặt dì lên. Hai mắt dì nhắm lại. Đôi môi dì hơi hé mở. Khuôn mặt dì rất giống mẹ em, giống em, giống Hồng…
Chưa bao giờ anh hôn ai lâu đến như thế. Dì em mặc áo nhà tu màu trắng xóa. Đầu tóc hơi mọc lổm chổm. Anh nhớ iời dì dạy đạo hữu là “không nên nghĩ đến thú vui xác thịt. ” Mỉa mal không tả nổi. Rất nhiều đấng dạy đời phải như thế này nhưng họ thì làm thế khác. Dì em hôn môi anh nồng nàn. Dì níu tóc anh cứng ngắt, bấu cổ anh đau điếng. Dì thở dồn dập và quyện cái lưỡi cứng ngắt trong miệng anh không rời ra được.
Dì với tay tắt bớt một ngọn đèn lớn trên trần. Chỉ còn cây đèn nhỏ trên bàn nơi góc phòng. ánh sáng mờ nhạt âm u, mùi khói nhang thơm ngát, tiếng mưa rơi trên ngói. Tất cả đã làm cho không khí trở nên lãng mạn trữ tình không cho phép bất cứ ai có thể không đa tình được. Anh bế dì lại nằm trên sofa.