Đừng ngạc nhiên khi thấy có người dùng lông gà ngoáy tai, thay vì dùng cây tăm. Báu chắng những có vũ khí tối tân, một kỹ thuật nhồibóng tân kỳ huyền ảo mà còn có một khả nãng dẻo dai đánh hoài được hoài. “Ai tới đâu, em tới đó. ”
Bà Dung hơi lai tỉnh. Bà cảm thấy hình như con cặc của Báu vẫn cứng ngắt, nầm chật chội trong âm đạo của bà. Quái lạ? Bà đã ba lần ngã ngựa, mà “cây thương” của Báu vẫn thế. Để biết chắc, bà đưa hai tay nâng nhẹ Báu, rướn người lên rút cặc Báu ra khỏi lỗ lồn của bà. Khi ra khỏi miệng lồn, đầu con cặc rút ra nghe đánh “sực” một tiếng như nút chai rượu chát được rút ra khỏi miệng chai. Bà Dung đưa hai tay cầm con cặc, rồi bà lật Báu nằm ngửa ra, nhìn sững:
– Em chưa ra cái nào hả Báu?
Báu lắc đầu. Cái lắc đầu rất bình thường, không chút kiêu ngạo, tự mãn. Và Báu thơ ngây trả lời:
– Bởi vậy hồi nãy em mới hỏi chị là muốn em nấc nữa không. Chị quên rồi à?
Bà Dung thẩn thờ, hoang mang, pha lẫn chút kinh ngạc như vừa nhìn thấy bóng một con quỷ hiện nơi cửa sổ. Bọn thằng Hùng Đầu Bò, thằng Phàn Mặt Ngựa, chưa có thằng nào kinh khiếp như thế. Bỗng bà hỏi Báu ngay:
– Em có chơi ma túy không?
– Dạ không. Em chơi người ta không thôi chớ không hề chơi ma.
Báu trả lời thật tình mà bà Dung nghĩ là Báu diễu, nên bà cười ngất. Nhưng bà chỉ có cười trong khoảnh khắc ngắn ngủi, rồi bà tự hỏi thầm trong lòng, làm thế nào mà Báu có thể kéo dài trận đụ được lâu như thế Bà hỏi lại cho chắc:
– Có thật là em đã chưa ra trong chị ỉần nào à?