Hợp bắt chị nằm nghiêng, lộn ngược đầu lại. Chị bú Hợp, Hợp bú chị. Bú đã rồi lại đụ. Chị ra đến bốn lần. Lần cuối cùng khi Hợp sắp ra, chị xin Hợp đút cặc vào miệng chị mà ra. Trời ơi. Nước khí của Hợp mặn mặn, bắn mạnh hàng loạt vào đốc họng chị. Chị nuốt ngon lành như nuốt một ngụm cà phê. Chị nút thêm để Hợp xịt hết mấy tia chót cho cạn, cho thật hết. Rồi hai chị em trần truồng ôm nhau ngủ. Năm giờ sáng, thức dậy đụ nhau một mách nữa mới ngủ tiếp tới sáng.
Ra Nha Trang, sau khi xong công việc, Hợp đề nghị mướn một chiếc tàu nhỏ. Chị và Hợp lái ra gần đảo neo lại nấu ăn. Rồi cả hai, giữa biển, trần truồng, tha hồ đụ và la làng chả ai nghe. Khi trở lại bở, giọng chị khàn không nói ra tiếng. Hai đầu gối chị rã rời, mệt lã.
Tôi hỏi bà Vi:
– Tới bây giờ chị còn tiếp tục đụ Hợp khộng?
Bà tỉnh bơ, tự nhiên. Sự tự nhiên mới lạ mà trước đây tôi chưa từng thấy ở bà. Bà trả lời:
– Còn chớ? Sao lại không? Cũng nhưem vẫn còn với ông già, vớí Thành.
Tôi nghe mà đã lỗ tai. Đúng, cũng như tôi với ông chủ tôi, với Thành. Tôi im lặng và mơ màng một phút.
– Sao em im lặng vậy? Bà Vi hỏi tôi.
– Tại em đang nghĩ câu chị vừa nói. Hôm Tết, về quê em đụ lại hai người đó. Với những khung cảnh ngày trước, em cảm thấy sướng lạ kỳ. Nỗi sung sướng này khác hẳn với những lần ân ái với người lạ. Bà Vi nói tiếp:
– Tối nay. Phải, tối nay. Thay vì sẽ gặp Thành. Vì Thành kẹt gác, chị sẽ hẹn Hợp. Em muốn xem không?