Đúng ra với một nữ dâm như tôi, thì phải chán lắm khi nhìn cảnh đó. Nhưng không, Hợp làm với hết cả tâm tình, với hết quả tim, với hết chân thành. Hợp quý lồn bà Vi như một kho báu hiếm thấy. Rồi đột nhiên, Hởp đưa chiếc lưỡi dài ra hành động. Lưỡi thì phải hoàn toàn khác với mũi. Cộng thêm sự trợ lực của cặp môi nữa, nên tôi thấy bà Vi giật giật cái mông đít.
Bụng bà nhấp nhô hụp xuống trồi lên. Hai bàn chân thon dài, móng đỏ, trắng ngần, gác lên mông đít Hợp. Mồng đốc của bà đang bị lưỡi Hợp dũa thê thảm. Bà quằn quại như con cá sống nằm trên bờ. Tiếng nhạc chìm đâu mất vì tiếng rên của bà lấn át hết, choán hết diện tích căn phòng:
– Mình ơi! Mình giết em luôn đi chớ em sống làm gì nữa? Mới ra đó, bây giờ nó lại sướng nữa. Mình muốn em chết phải không? Mình muốn em làm vợ mình phải không? Ôi! Cái lưỡi mình lợi hại quá đi Hợp ơi! Nó như lưỡi kiếm vậy mình ơi. Mà không, nó nhám và dài quá ‘ ối, chết, tôi không muốn sống nữa. Ngày mai không có cái sướng này làm sao tôi sống được hở mình. Mình lấy đầu cặc ngoay cho em như hôm ở Phan Rí đi. Em chịu cái món đó. Đó, đó, mình ơi! úi da! Đã quá, đã quá! Đâm vô một cái thật sâu rồi rút ra ngoáy tiếp! Đó, nhớ nhen. Lâu lâu làm một lần như vậy nhen mình. Mình phải cho em la, chớ ngậm miệng là em đứng tim lập tức!!! Ngoáy đi, mạnh hơn nữa đi!!!