Bà Vi lắc đầu. Với bà không kiểu làm tình nào lý tưởng như cái kiểu cổ điển do ông bà để lại. Trai nằm trên, gái nầm dưới. Có chơi kiểu gl do loài người chế ra, thì cũng chỉ là thêm mắm, dặm muối. Bữa cơm chính vẫn là Nam thượng, Nữ hạ. Bà Vi vẫn giữ chặt Hợp trên bụng bà, rồi với tay lấy dĩa nho xuống, rí(t t~ng quả bỏ vào mồm, sú cho Hợp ăn. Vì lãng mạn bà Vi tựnhiên cảm thấy khoái. Đầu óc bà trở về sống với chuỗi ngày Hợp mới lên 14, 15. Vậy mà bây giờ… Hợp đã nằm đụ bà trên bụng.
Hợp như một trái cây đang chín tới. Hết chua mà chưa ngọt. Hết măng tơ nhưng cũng chưa mùi rệu. Dù cốbắt chước cho bằng được cái lịch lãm của người lớn, chàng vẫn còn vụng dại thơ ngây. Bà Vi khoái nhất điều này. Trong cuộc mây mưa Hợp muốn làm ông vua, nhưng bà Vi thành hoàng hậu lúc nào không biết. Bà có thua trận trước là bà muốn thế, muốn điễn xuất như vậy cho Hợp có tự tôn mặc cảm. Bà đã tạo cho chàng cái chiến thắng của kẻ nằm trên, cho chàng hãnh diện. Chứ nếu đọ sức ngang tay, mấy khi bà chịu nhường bước cho ai. Mấy chú tài xế đã nghỉ việc ở đây, hễ nghe đến tên bà là dựng tóc gáy.
Thực ra, của lạ là của ngon. Vì ngon mà bà Vi mau dễ thấm cái ngon đó của Hợp rồi ra thật nhanh, để cho Hợp phải chê: “Chị yếu quá. “