Rồi cứ thế, chẳng al chịu rút ra lau cho khô để bắt đầu lại “Đường trơn ướt mưa. ” Hợp cứ đi. Bà cứ đi. Trận đụ êm đềm vẫn ngấm ngầm tiếp nối. Hai cái, ba cái… Đến gần sáng, khi cả hai đều mệt lã vì thiếu ngủ, thì sốlượng đã lên đến năm lần. Và, cũng chẳng rời nhau. Hai người nằm nghiêng, ôm nhau như sam, ngủ một giấc dài đến trưa hôm sau.
Tưởng như thế là bà Vi và Hợp sẽ đẹ p đôi nên lứa. Họ sẽ tìm nhau mỗ i đê m, làm nhân tình với nhau, đem khoái lạ c đến cho nhau. Không! Vì ngay chiều hôm sau bà vẫn nhắc lại cho tôi biết là đêm đó “cho bà mượn Thành vài giờ. Tôi phải thầm gọi bà là đồng chí. Tôi cũng chẳng hơn gì. Nhớ hôm về quê ăn Tết. Thành chỉ vắng mặt vào làng trong thãm nội của anh, thì ở nhà tôi đã liên tục đụ hai người khác: Hữu và Báu. Tôi đụ say sưa ngây ngất, tận tình, cho đến có lúc tôi quên mất trong tim tôi có Thành. Đảng tôi là thế đấy. Trong cuộc mây mưa thì da diết với tình nhân. Nhưng rời nhau nửa bước, bất cứ đảng viên nào của chúng tôi cũng sẵn sàng tuột quần ra ngoại tình một cách trắng trợn.
Đêm đó trong khi bà Vi đụ với Thành một cách cuồng nhiệt, tàn khốc, thì Dũng cũng mò đến với tôi xin ân ái.
Riết rồi chúng tôi có thói quen không màng đến sự trung thành của nhau nữa. Cứ hễ trần truồng nằm với nhau, là biết mình bên nhau. ” Còn lát nữa đây, ngày mai đây, đêm mai, và có thể chỉ một giờ sau khi đã rời nhau, một trong hai đứa, hoặc cả hai lại ngã vào vòng tay kẻ khác thì cũng là chuyện thường. Nó thường như sáng ăn, trưa ăn, chiều và khuya lại ăn. Và không thể nào còn thú vị nữa nếu cả bốn bữa đều cùng ăn một món.