Do sự sắp xếp của tôi. Một buổi tối bà Vi đã bước vào phòng ông Vi. Bà muốn xưng hết tội với chồng bà như tôi đã làm với Thành. Rồi bà cũng sẽ bắt Vi
xưng lại như thế, xong cả hai sẽ cùng nhau “rước lễ.” Bà cho lối sống chân thật như tôi với Thành có lẽ mới đúng và gần với thiên nhiên hơn, và gọi đó là lối sống “lừa dối trong chân thật. ” Nghĩa là sau khi quả tim vẫn của nhau, mà thân xác vẫn phụ rẫy nhau. Bà nghĩ rằng lý trí có thể kềm hãm lửa dục vọng, có thể dập tắt những khát khao xác thịt. Nhưng như thế là giết chết mất sự sống tự do, một ân huệ Thượng Đế đã ban cho con người. Tối hôm đó, bà Vi vào phòng ông Vi để làm mới lại cuộc tình như lần đầu bà đã hẹn với ông Vi ở khách sạn. Ông Vi vặn mờ chiếc đèn trong phòng. Bà Vi vẫn mặc chiếc áo đầm hồng nhạt với những đóa hoa màu rượu chát. Ông Vi ôm bà say đắm sau gần sáu năm “ly thân”, và nói:
– Gió nào thổi em đến phòng này?
Bà Vi, mắc cở không dám nhìn thẳng ông:
– Chẳng gió nào hết. Tự nhiên em giác ngộ, thấy mình không đúng khi hờn giận anh. Thân thể em đã bao nhiêu lần bước vào phòng ngủ, vào nhà riêng, ngay trên xe hơi, trong rừng… Để nằm dưới những người đàn ông đã từng làm em thổn thức. Kép cải lương, chính trị gia, phi công, sĩ quan, thương gia và ngay cả Hợp, thầy dạy cho Phấn và Hồng. Em đã ích kỷ kéo tấm màn đen phủ hết những lần ngoại tình rùng rợn của chính mình, em khóa kín nó lại, để rọi đèn, vén lưng anh lên tìm những vết thẹo, những tội lỗi mà em cho là tội lỗi ghê gớm không thể tha thứ được!!!