Như thế có ích chi? Sốkhông! Sao ta không sống hồn nhiên nhưcây cỏ, chim chóc, vũ trụ??? Đạo đức để ngăn ngừa tội ác, chị đồng ý. Nhưng lấy tội ác che lấp tội ác là điều còn tệ hại hơn tội ác. Có lẽ, sẽ có một đêm, chị tình nguyện vào phòng Vi, ôm anh ấy mà khóc, inà xưng tội, và rước lễ. Mà phải “rước lễ , vĩ đại hấp dẫn như đêm qua em với Thành. Và xưng hết tội ngoại tình, kể cả tội ngủ với Hợp, với cả bốn anh tài xế, một phu xích lô, và hằng hà kép trẻ. Nhất là với thằng tài xế Lâm.
Tôi hỉnh mũi hãnh diện. Vì, ít ra trong cuộc đời đã có một người vỗ tay tán thưởng sự suy nghĩ của tôi. Sung sướng hơn nữa, là hàn gắn Vi với bà sau một thời gian đổ gãy. Nghe bà xưng tội với tôi là đã ngủ với Hợp, tôi khoái, nên hỏi bà:
– Chị đã ngủ với Hợp bao lâu rồi?
Bà Vi hồn nhiên trả lời. Nét hồn nhiên của bà rõ ràng khác hắn với mọi ngày:
– Cũng lâu rồi. Hồi nó mới 18 tuổi. Bữa đó chị có chuyện đi Nha Trang dự đám cưới con của bà bạn. Chị mang Hợp theo. Tới Phan Rí thì trời tối. Chị ngừng xe, đưa Hợp đi ăn uống xong, mướn phòng ngủ. Chị hoàn toàn không có dự định sẽ ngủ với Hợp cho đến khi lên phòng tắm rửa, nằm xuống cạnh Hợp.
Đúng ra nếu chị đàng hoàng thì nên mướn hai phòng riêng biệt. Hoặc một phòng mà hai giường để không có sự đụng chạm xác thịt không tránh khỏi, dù là người dưng… Cho nên nói rằng chị không có dự định ngủ với Hợp cũng không đúng. Vi trước đó, khi ngang qua Rừng Lá, Hợp đòi ngừng xe ở một khoảng vắng để đi tiểu. Không biết Hợp vô tình hay cố ý, vạch quần đứng đái để chị thấy trọn con cặc to, trắng dài của Hợp. Từ lúc đó, đầu óc chị vương mãi một ám ảnh kỳ quặc. Nửa như chị bị cám dỗ, nửa như thèm khát cái gì đó vì tò mò.