Không có câu trả lời xác thực, đúng nghĩa. Nên tôi vẫn có lý, và bây giờ thím Hạnh, bà Tư Dơi, bác Ba v.v… đều có lý. Dĩ nhiên có thèm mới tìm đến nhau, cũng như có đói mới tìm thức ăn. Nghĩ thế, nên tôi cầm tay thím, thông cảm rạt rào. Càng thương thím hơn. Tôi hỏi:
– Rồi sau đó, thím với Sâm có còn hẹn hò nữa không?
Thím nhìn tôi hơi ái ngại, rồi can đảm trả lời:
– Có ! Thường xuyên hơn là đằ ng khác. Cái chòi được Sâm làm kiên cố hơn, kín đáo hơn để có thể chịu những cơn mưa hung dữ, và gió không lùa vào. Trong chòi luôn luôn có hai bó củi. Có gối, có chăn và thức ăn… Trời giữa thu sắp sang đông. Nên gần như ngày nào cũng có mưa, nhất là buổi chiều. Và trưa nào thím cũng mang cơm nước cho Sâm. Dĩ nhiên là thím mang theo nón để không bị ướt. Ngày
nào thím với Sâm cũng đắm say những trận đụ dai dẳng, thỏa thuê.
Mùa hè, khi những ruộng bắp đã gặt, Sâm lại đưa thím vào khu rừng thưa. Cũng có giường, có bếp…Tôi hỏi ngay:
– Có phải dưới gốc cây liêm không? ..
– Ừ sao con biết? . . .
– Vì Sâm cũng đưa con vào đó.
Thím nhìn tôi cười. Cười như cười với một đồng chí, rồi nói:
– Thím tưởng con chỉ ăn nằm với chú Hạnh, không ngờ…
– Sao thím biết con ăn nằm với chú Hạnh?
– Vì những lần chú mò ra gốc nhãn chỗ con ngủ.
Trong này thím với Sâmcũng bò đến nhau, cho nhau. Tôi và thím ôm nhau cười rũ rượi. Xong, tôi hỏi thím:
– Thím có biết bà Tư Dơi nào đó không?
– Sao không. Thím đã bảo với con, ngày trước, chuyện bà Tổng Quyền làm mọi người phỉ nhổ. Nhưng thím lấy làm thú vị. Không hiểu sao, thím thích nghe những chuyện như thế. Nên một hôm thím rủ Sâm vào núi Linh Sơn, tìm gặp cho được bà Tư Dơi. Gặp để biết bả đang đau khổ với dư luận bao nhiêu, và hạnh phúc với sự lựa chọn khác thường của bả bao nhiêu. Nhà bả ở gần chân núi, có những
đám rẫy trồng khoai, trồng sắn. Trước kia bả là bạn hàng mua rau, ớt của thím, nên khi gặp nhau, bả mửng chạy ra đón thím từ ngoài cổng. Bả không
tưởng tượng được có người đến thăm bả. Thằng Phú, chồng bé của bả đang tưới khoai, bỏ đó chạy vào chào hỏi, và nhận mấy gói trà, mấy gói mứt sen thím mang tặng. Bả rất tự nhiên giới thiệu:
– Thằng chồng trẻ của tôi đó chị. .
Bả thản nhiên tiếp đãi thím với Sâm. Không một chút thẹn thùng, mắc cở. Thấy vậy, thím cũng bắt chước giới thiệu:
– Đây là Sâm, người tình trẻ của tôi đó chị Tư.
Được quen biết với kẻ đồng tịch đồng sàn, vợ chồng bà Tư càng tự nhiên hơn, rót nước mời thím với Sâm, rồi nói:
– Đời sống tôi bây giờ có cực hơn hồi bán quán, nhưng hạnh phúc thì tràn đầy. Không sợ ai dòm ngó chửi bới. Bây giờ mình chỉ biết sống cho mình. Còn hồi đó mình phải sống cho thiên hạ, dưluận từng giờ từng phút. Tôi biết đời sống khác thường của tôi như thế làm xã hội xốn mắt khó chịu nên đành chọn núi rừng hẻo lánh này để tận hưởng. ở đây làm lụng có cực nhọc hơn. Để có miếng sống ai mà chả cực. Nhưng sống mà không có tự do để hưởng những gì mình có thì đó là đời sống địa ngục, tù đày.