Chưa được bốn mươi, người bà phốp pháp, căng thầng những đòi hỏi rất người. Nhưng không hiểu sao chú Hạnh không thấy, không đáp ứng. Có phải ông là loại bất lực đâu. Cho tới bây giờ, ông đã đụ tôi biết bao nhiêu lần rồi. Những trận đụ cũng da diết, tình tứ. Kéo dài cả tiếng. Sao để bà phải ăn vụng như vậy. Vừa thắc mắc, tôi chợt tìm ra ngay câu trả lởi: bao nhiêu cho đủ, cho vừa với cái thèm
của người đàn bà. Tôi đây chứ ai. Bốn người đàn ông thay nhau đụ tôi suốt ngày. Vậy mà nửa đêm, nếu giật mình vì tiếng động, nằm thao thức, thì hình ảnh đụ, ý nghĩ đụ, chiếm ngay trí não tôi. Vậy thì trách gì thím, sống dưới mái nghèo. Bốn bề có truởng thành đạo đức, lễ giáo, luân thường”. Tôi tự do như cánh chim mà vẫn chưa thỏa mãn. Huống hồ thím bị trói, dồn nén, ràng buộc. Tự nhiên, thím phải dã man”, phải sống một phần đời của thời ăn lông ở lỗ. Ai nói chuyện bà Tư Dơi sẽ làm thím nhột nhạt, áy náy. Biết vậy, mà thím vẫn dấn thân, liều mạng nhảy đi tìm sinh lý. Vđi ai? Với ai để thím không bị mang tiếng lăng loàn? Thôi thì với Sâm hàng xóm vậy. Hai tay Sâm tuột cái quần đùi xuống và Sâm cũng lõa thể.Tôi sướng cách lạ lùng. Máu dâm tôi sôi lên. Mắt tôi hoa vì hình ảnh rất phàm tục.
Một tay bà níu cổ Sâm xuống nút lưỡi, chân bà nhón lên, đùi hơi dạng ra, tay kia bà cầm con cặc Sâm cho vào cửa mình của bà. Khúc gân của Sâm vào dần theo nhịp nắc của chàng. Khi nó đã vào hết, Sâm đứng yên, thím lắc lắc cái mông mà môì vẫn không rời nụ hôn.