Thím với Sâm cong người lên, đập chiếu điên cuồng, kêu trời. Phú thấy vậy cũng rút theo, nắc bạo tàn lồn bà Tư. Rồi cả hai ôm nhau nút lưỡi, quằn quại, rên siết…
Cả bốn gỡ ra nằm thở, nhìn nhau cười. Không ai nhớ lúc nay mình đã nói gì. Chỉ biết góc núi này vang động những tiếng gào thất thanh diễn tả nỗi khoái lạc tự do của hai cặp nhân tình quái gỡ. Cả bốn nằm trần truồng như vậy nói chuyện, hoặc đứng lên uống nước, đi tới đi lui như những người tiên sử.
Thím chắc con chưa bao giờ được sống tự do hồn nhiên như thết Một sự tự do tuyệt đối, không ngại ngùng, e thẹn, không giả tạo. Sâm muốn ôm bà Tư hay thím để nựng hay giỡn hốt lúc nào cũng được. Thím muốn ôm Phú hôn môi hay bú cặc lúc nào cũng xong. Một buổi chiều hoàng đạo. Bà Tư luộc một nồi khoai, đổ ra rổ. Cả bốn ngồi chò hỏ dưới đất ăn khoai, phơi cặc phơi lồn,. chuyện trò thoải mái.
Thím tò mò hỏi bà Tư:
– Chị với thằng Phú thiệt sự ngủ với nhau tìl hồi nào?
Vừa ăn, bả vừa trả lời một cách tự nhiên:
– Ối cũng lâu rồi chị Phàn. Từ hồi tụi tui còn ở dưới ghe lận. Hồi đó ông xã tôi còn sống thì ổng làm nghề chài. Được cá thì buổi sáng tôi đem ra chợ bán. Rồi có một bữa, không biết ông ứng bà hành làm sao ổng đi mua một quả lựu đạn, về liệng cá khúc sông gần miếu ông Thạnh. Lựu đạn chưa xuống nước nổ cái ầm. Ổng đứt lìa cái đầu chết tươi tại chỗ. Tôi gặp thằng phú này ngoài chợ cá. Chôn cất ổng xong
tôi kêu nó về thế ổng làm tiếp nghề chài. Mỗi lần lưới mắc gai hay chàm mục dưới sông, là nó cỗi truồng ra nhảy xuống lặn gỡ lưới. Dưới ghe, sông vắng, chỉ có một mình nó với tôi. Cái cảnh nó cởi truồng gần như ngày nào cũng có. Chồng tôi chết, mình đàn bà góa. Xác thịt mình cũng thèm chớ. Người chớ đâu phải gỗ đá.