VN88 VN88

Truyện Người Lớn – Gái Trọ Nổi Loạn Phần 2

Sâm bợ đít thím lên. Chàng vẫn nắc thật êm đềm, đều đặn. Nằm dưới hẩy đít lên theo nhịp nắc của Sâm, thím tha hồ la, nói bậy. Làm như sướng quá, đầu óc thím điên lên, phải nói, phải cho thoát ra để diễn ta nỗi khoái lạc từng giây.

Tôi không biếtkhi đụ, đàn ông sướng cỡ nào. Phái nữ thì tiếp nhận cái thống khoái lâng lâng suốt buổi làm tình. Nhưng mỗi kiểu sướng mỗi khác. Cho đến
khi tuyệt đích hoan lạc, thì hồn phi phách tán. Thân xác nằm đó, ôm chặt nhân tình để oằn oại, mà hồn thì chu du đâu mất. Nó bay bỗng lên mây xanh với bao cảnh đẹp thiên đàng. Đôi khi tấm thân chết lặng, ngừng thở hết mấy giây, hồn cũng tê liệt. Không còn gì hiện diện trước những nhục cảm òa vỡ tràn đầy trên toàn thân, từng lỗ chân lông. Chữ nghĩa loài người không thể nào diễn tả nổi cái sướng của hành lạc.

Làm tình với bác Ba rồi, tôi tê tái, tôi muốn chết, tôi muốn bám ông như sam sau khi đã ra. Tôi inuốn ôm cổ ông, ngồi trên lưng ông, để ông ở đâu thì tôi ở đó. Vậy mà sáng hôm sau, khi vào rẫy gặp Vĩnh, xác thịt tôi lại làm người tù cho thần dục vọng lập tức. Rồi trưa đến, ở khu rừng thưa. Tối về, lúc nửa đêm, trên chõng tre, ngoài gốc nhãn. Cớ nào, bao nhiêu cũng chẳng đầy túi thèm xác thịt của tôi.

Tôi tội nghiệp thím. Cái gì đã khiến bà gọi Sâm bằng anh, xưng em. Có phải chính thím không? Không? Bà nói thay cho nỗi khao khát tình dục. Bà bênh vực cho bà Tư Dơi nữa. Bà thèm cả vào núi làm rẫy, dù cực nhọc, nhưng được tha hồ đụ. Có dâm như tôi mới thấy quý những phút trần truồng với người khác giống. Cho nên đối diện với “khác giống”, thần nhục cảm trong tôi không còn phân biệt đó là ai. Chỉ thấy dương vật, lông lá, hình hài, có khả năng biết rung cảm, trèo lên là được rồi, vừa bụng rồi..

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.