Gần chín giờ, tôi chạy qua nhà bác Ba để tìm bác Hoành, thì gặp bác đứng ở hàng rào dâm bụt. Bác nhìn tôi mừng khấp khởi như thím đã nhìn tôi lúc nãy. Tâm trạng bác giống hệt thím tôi. Tôi mời bác vào nhà. Thím bưng nước ra mời trong giáng điệu của một cô gái nhà quê “thơ ngây “:
– Mời anh Hoành uống nước.
Tôi tìm cách lẻn đi vào phòng tôi ngồi đợi cho đến khi nào hai ông bà dẫn nhau vào phòng thì tôi bắt đầu “quay phim. ” Ngoài, kia, thím tôi đặt ly nước xuống bàn, thì bác Hoành đã táo bạo nắm một bàn tay của bà. Bà hơi rút lại lấy lệ và bẻn lẻn. Bác Hoành đặt ngay lên đó một nụ hôn. Mặt bà đỏ phừng lên. Bác Hoành kéo bà xuống đặt lên hai bắp vế của bác. Và… hai gương mặt nhìn nhau thật gần, im lặng. Bác Hoành mở lời:
– Hôm đó, em có trộm nhìn anh chơi con Sen hả ?
Thím gật đầu. .. . . .
– Em thấy thế nào?
Thím vừa trả lời vừa cúi mặt vào vai bác.
– Thôi đừng hỏi nữa. Ở ngoài này em gần chết. Sao của anh to quá chừng vậy?
Em không nghe thiên hạ đồn anh là đệ nhất bửu bối à?
– Dạ, có nghe nhưng không thể tưởng tượng nỗi nó gồ ghề quá vậy!
– Đâu em rờ thử xem nó có gồ ghề thiệt không?
Thím trở người đứng dậy. Bác cũng đứng dậy. Thím tuột cái quần lụa bác Hoành xuống. Con cặc chần dần bung lên. Thím quỳ xuống, hai tay cầm chặt con cặc và ngắm. Quả thật bà chưa bao giờ được ngắm gần một của quý lạ đời như thế bao giờ. Bác Hoành đứng chống nạnh nhìn xuống. Thím dùng mũi hôn say sưa con cặc bác. Bà hôn cách chân thành không kiểu cọ như bà Loan. Tôi có cảm tưởng như
bà ôm một ổ bánh mì để hôn. Bất giác bác Hoành đỡ bà đứng lên. Bác cởi áo cởi quần cho bà, rồi cởi luôn áo của bác. Thím là loại dàn bà to con cao ráo. Thế mà đứng với bác coi như một cây tre mọc cạnh cây cổ thụ.