Có lẽ tôi đa tình và thâm trầm hơn Cúc. Tôi cầm cặc bác chà lên mất, lên tóc, rồi kẹp giữa hai vú mà cà cho đã cơn dâm. Xong đâu đó tôi mới bắt đầu dùng đầu lưỡi đánh vòng vòng cái vành nắp nhạo. Tôi chuốt mơn man êm đềm, làm cái mông bảo Hoành nhổng lên mấy lần. Thỉnh thoảng tôi ngoạm nó, để yên một lúc lâu, rồi mới bú vài cái, lại nhả ra, hôn bằng mũi. Nghĩa là tôi vờn nó như mèo vờn
chuột, đùa, nghịch cho thỏa hết tò mò rồi mới leo lên, xỏ cọc vào đụ.
Chị Cúc nói đúng. Cặc bác vào lồn rồi, tôi không còn nhớ tới người tình nào nữa. Nó đánh nhòa heat quá khứ trong tôi. Tôi chỉ còn biết mê đắm và dấn thân cho lúc đó. Bà Loan đã coi khúc gân này lớn hơn quyền thế và tiền bạc đang có, hơn cả miệng đời xoi mói của thiên hạ. Bà có lý. Nếu tôi là bà, tôi cũng chỉ có thể làm đến thế mà thôi. Cuộc đời chỉ đứng ngoài xa mà chửi đổng. Chứ giá như vào đây
nhìn, hôn, bú rồi đụ thử một lần cặc bác Hoành, có lẽ ai cũng thành người câm.
Không những vậy, mà có khi còn đánh nhau dành nó làm của riêng. Như tôi hiện giờ, tôi ao ước, chỉ ao ước thôi, là làm sao giữ được bác Hoành làm của riêng. Với con cặc lạ đời này, tôi có phải làm nô tỳ cho nó suốt kiếp cũng không sao. Tôi nhắm mắt nói với bác Hoành:
– Bác ơi! Xin bác ẵm con lên như ẵm bà Loan lúc nãy!