Chị nghĩ , nếu đừng làm cai lính, chịu khó học hành, có lẽ bác Hoành phải là nhà văn kỳ tài, hay một thi sĩ đệ nhất. Em phải công nhận bác ăn nói rất có duyên. Những lần ân ái hằng giờ, ông thủ thỉ bên tai những lời nói nghe như tiếng đàn hay giọng hát du dương.
Chị có một chiếc xuồng. Mỗi ngày chèo vào lũng xa hái ngó sen. hái trái ấu, vớt củi đem chợ bán. Một hôm chị rủ bác xuống xuồng vô lũng chơi với chị. Chị mang theo gạo nước, mền gối. Hai bác cháu chống tuốt vô Rạch Cây Thị. Nơi đồng hoang, tràm mọc đầy, không một bóng người. Hái ngó sen, vớt củi xong, ông già cắm câu vớt được mớ cá rô với hai con cá bông lau.
Trưa hôm đó ăn canh chua cá bông lau nấu trái bần và cá rô chiên. Ăn xong, trải chiếu chị vdi ông già ôm nhau ân ái. Những nhánh bần cao mát, kín đáo. Những bụi dừa nước xoè lá bao phủ chiếc xuồng. Giữa cảnh hoang vu thanh vắng đó, chỉ có chị và âng già. Chị đã gọi ổng bằng anh và ổng gọi chị bằng em tử bao giờ không biết. Cả hai sống như vợ chồng bán chính thức. Mặt trời hơi chếch bóng. Gió nhè nhẹ man mác. Tiếng cá đồng táp bóng, tiếng vịt trời, le le, tiếng xào xạc của lá dừa, không khí vô cùng lãng mạn. Cả hai cởi truồng nằm ôm nhau nút lưỡi sờ soạng nhau, làm nhưmới quen. Chị mê nhất cảnh nằm ôm nhau như thế. Muốn đụ lúc nào mà chả được. Nhưng cái khoái lâng lâng nửa vời, nhẹ nhẹ như thế quyến rủ hấp dẫn hơn. Tại sao người ta nhâm nhi một con khô mực với xị rượu cả ba bốn tiếng đồng hồ, mà không chịu ăn ngay liền một lúc?