Thím im lặng một lúc. Bà miên man suy nghĩ và tiếc một thời đẹp như hoa nở. Bà tiếc sao cái lãng mạn bất ngờ đó của Vĩnh lại không trở thành hành động hoặc lời nói, để bà sẽ đáp ứng và cùng Vĩnh sống say đắm trong lãng mạn khác thường. Khi bà nghe chuyện của bà Tổng Quyền và bà Tư Dơi lấy con nít thì thím đôi lúc có nghĩ đến Sâm, đến Vĩnh. Thím cũng tự nuôi lấy cái ước mơ kỳ quái đó’ sống
với nó âm thầm chớ có bao gíờ dám thố lộ vì sợ đời sẽ nguyền rủa như đã nguyền rủa bà Tư Dối. Cho đến chiều mưa ngoài chòi bắp là lúc mọi thứ đã chín mùi. Có lẽ Sâm cũng yêu thím mà không nói như Vĩnh.
Vĩnh cho tay xoa xoa đầu vú thím. Anh làm càng nhẹ, bà già càng ẹo người, sảng khoái. Anh bắt thím dang hai tay lên để anh thấy thật rõ hai chòm lông nách đen láy. Anh dí mũi vào đó. Mùi nách thơm ngấy ngấy, mà anh yêu, yêu như yêu mùi thơm một loài hoa. Vĩnh lãng mạn hỏi bà già:
– Cho Vĩnh gọi thím bằng em nhen?
– Dạ, như em đã gọi anh bằng anh. Anh là người yêu của em mà Vĩnh. Anh sẽ là chồng của em sau này nếu anh muốn. Em sẽ có con với anh, em nghĩ thím nói mà tay bưng mặt Vĩnh đc nhìn. Tôi với Sen nứng lồn không chịu được. Sen bặm môi, mắt sáng ngời, bóp thật mạnh tay tôi và chị cũ ng đang lãng mạn nói:
– Sau này chị sẽ tìm thằng con nít để lấy nó, Lựu ơi!
Trong kia, Vĩnh sà xuống hôn đắm đuối môi thím thật lâu:
– Đừng làm vợ chồng. Vợ chồng rồi sẽ chẩ ng còn cái thi vị của tình yêu. Vĩnh muốn thứ tình yê u khó khăn, trái cựa, lén lút. Như muốn đụ nhau thì phải hen, hoặc nửa đêm thèm quá mò qua. Và trong bóng đêm mình ôm nhau đụ, thầm thì những lời yêu cho nhau v.v… Như vậy vô cùng thú vị.