Chị Sen cầm tay thím bóp. Mặt chị hớn hở và hạnh phúc vđi thím. Tôi hỏi khó thím một câu:
– Nếu hồi đó tuổi Vĩnh dám nói thật đã yêu thím thì thím nghĩ gì.
Thím cúi mặt xuống trầm tư. Im lặng một lát, rồi nói:
– Không biết. Nhưng thím nghĩ những gì phảl đến sẽ đến. Nghĩa là nếu lúc đó thím cũng lãng mạn thì… thì có lẽ cũng ngoại tình với Vĩnh. Lúc đó Vĩnh có thc xác quá nhỏ… nhưng cần gì. Thím sẽ đợi. Đợi cho đến khi Vnh đủ lông đủ lá và biết làm tình, thím sẽ cho…
Thật không ngờ nổi thím trả lời một câu vô tiền khoáng hậu. Thím phụ với hai chúng tôi làm cơm. Bữa cơm tối hôm đó thật thịnh soạn. Tôi mời Sâm và Vĩnh qua ăn cơm. Từ ngày tôi là hầu thiếp của bác Ba, thì các bữa cơm trong nhà tương đối có nay đủ chất bổ dưỡng. Bác Ba cho tôi biết bao nhiêu là vàng bạc.
Tôi giđi thiệu Sâm cho Sen như đã hứa. Hai anh chị ngồi sát bên nhau. Thím Hạnh và Vĩnh. Tôi và chú Hạnh. Ba cặp tự động xới cơm cho nhau, gắp thức ăn cho nhau, săn sóc cho nhau. Chú Hạ nh lớn tuổi nhất, nhưng vẫn còn quắc thướt, khỏe mạnh. Công việc đồng áng làm ông nở nang, lực lưỡng, dẻo dai. Tôi chọn ông làm nhân tình mỗi đêm. Với lại tôi cũng muốn ông sống trẻ trung và hạnh phúc nhưchúng tôi. Không có tôi thì ông ngủ với ai? Thím Hạnh thì bây giờ đã say sưa với những ngườ mới:
Vĩnh, Sâm, bác Hoành. Tự nhiên tôi thấy có bổn phận săn sóc cho chú, luôn cả sinh lý của chú. Sao không? Tôi đem vui lại cho bác Ba, bác Hoành, sao không cho chính chủ nhà trọ của mình’? Trong bữa ăn thật vui, thật gia đình.
Chú bỗng nói:
– Trong nhà này, bây giờ Lê Hoành cũ ng có, bà Tư Dơi cũng có, bồ nhí bà Tư Dưi, bồ nhí Lê Hạ nh cũng có. Có tuốt. Kệ nó. Vui đi các cháu. Cứ hồn nhiên sống và tận hưởng. Vì sẽ có một ngày, mình có muốn cũng không sao còn sức. Nhưng xin các cháu kín đáo. Cuộc đời này kỳ lắm. Chú nói thiệt với các cháu, chửng này tuổi, chú sống gần 45 năm. Không có gì xấu xa trong xóm làng này mà chú không biết. Nhưng họ cố dấu. Dấu thật kỹ để đi cui cái xấu của thiên hạ . Họ vạch lá tìm sâu trong khi ngay trong phòng ngủ của họ có một đống rác to tướng. Nói chi đâu xa. Cách nhà mình có một hàng rào bông bụt. Gia đình ông quan huyện danh giá, quyền thế, giàu sang, không thiếu một thứ gì, mà rồi sâu bọ ruồi nhặng bò tù m lum. Không ai dám chó mỏ vào vì ông là một quan lớn. Còn gia đình mình thì nghèo. Nghèo dễ bị bắt nạt.