Chị mừng qua, với lại sau khi nghe giọng ông thiết tha, chị nói:
– Em cũng vậy. Mất anh em cũng thành xác không hồn. Hôn lồn em đi anh. Của riêng anh đó. Muốn làm gì thì làm đi. Em banh hết cho anh thấy “lòng” em rồi đó. Đỏ khõng anh?
Và ông già dí mũi vô hít. Hít thật lâu. Ông thu hết mùi trinh tlết nguyên vẹn của một cửa mình 18, thơm tho, tình tứ. Chị bảo ông bú mà ông nhưkhông nghe.
Cứ nằm đó hít cho đã và thay vì bú, ông đã để cặc ngay miệng lồn chị mà nhắp, trong khi chị như hỏa lò đòi hỏi, thèm khát. Đầu cặc ổng to lắm. Em biết mà. Cuối cùng chị ngồi dậy ôm ổng, ghịt xuống nằm hẳn trên chị để con cạc phải vào lút khấc. Trời ơi, Lựu ơi, chị quên hết cuộc đời, quên hết tên chị, quên hết sông nước mênh mông. Chị chỉ hé mắt nhìn bác Hoành với hàm râu quắc thướt. Cặp lông mày rậm rì. Hai bác cháu ôm nhau đụ suốtbuổi chiều cho đến hoàng hôn…
Ông lại đi cắm câu. Lại cá rô, cá chình. Cơm tối xong, ngọn đèn dầu phộng thắp mờ mờ giữa đồng không mông quạnh. Hai bác cháu lại ôm nhau ân ái
cho đến khuya, ông cất giọng ca mấy câu vọng cổ bài “Đời Cô Lựư’. Không ngờ ông già lại có giọng ca ấm áp như thế. Rồi đắp mền, rồi hôn hít và đụ da diết, không cần ngủ. Đêm đó chị ra hai lần. Hai lần tuyệt nhất từ khi biết đụ, vì… vì sao chị không thể nói hết được.