Những buổi sáng, cả nhà đi hết, em nằm ôm Vĩnh, Vĩnh vờ rên, em lại ôm siết mạnh hơn. Em bắt Vĩnh nằm đối diện như bây giờ, và hỏi:
– Sao cháu? Sao cháu rên quá vậy. Đau sao nói thím nghe. Và em đã hích cái đít anh vào sát hơn để con cặc cứng của anh chìa thẳng ngay lồn em. Cả nhà đi hết thì mình làm gì chả được. Vậy mà em vẫn sợ. Một nỗi sợ bâng quơ. Sợ anh có chịu cùng em bước qua cầu cám dỗ không. Sợ anh có la lên khi khám phá ra bà hàng xóm tà dâm: Đủ thứ sợ, cầm tay em lại. Nhưng em cứ cà lồn vào cặc anh, hết sức cố tình khiêu khích, may ra… Em mê cà lồn lắm. Như bây giờ anh đang cà em đây. Anh, lúc đó, cặc đã khá lớn. Em thèm một nỗi thèm không diễn tả nổ. Thèm chảy nước miếng, thèm điên lên được.
– Vậy thì lỗi ở Vĩnh Vnh cũng sợ em la lên nếu Vĩnh táo bạo làm cái gì đó. Hay lỗi của cả hai đứa mình?
Vĩnh nói chữ “hai đứa” một cách tự nhiên như nói với cô nhân tình. Thím Hạnh bỗng siết vòng tay chặt hơn để Vĩnh sát hơn nữa. Bà cứ cầm cặc Vĩnh cà ở miệng lồn để nhớ lại hết những cơ hội ngàn vàng.
Vĩnh lâu lâu, cứ vờ đau, vờ mệt, để được qua nhà thím Hạnh ôm thím. Năm Vĩnh 17 tuổi, nghĩa là năm Vĩnh đã cùng tôi đụ tơi bời ngoài rẫy bắp cũng như trên tổ quỷ, Vĩnh vẫn “bệnh”. Và anh vẫn cứ mò qua để được “săn sóc. ” Tôi lén xem bà săn sóc cách nào. Thím ngồi vào giường, cầm tay chàng. Anh chàng vẫn nhắm mắt, vờ ngủ. Thím thò tay qua áo sờ ngực anh. Rồi nghĩ sao bà đến đóng cánh cửa, cài then lại dù biết người lớn trong nhà đã đi làm hết ngoài ruộng. Tại sao bà lại phải cài chặt cửa? Bà trở lại giường tiếp tục sờ ngực chàng và hỏi:
– Con đau làm sao hả Vĩnh?
– Dạ không biết sao nó cứ đau dưới cái đì. Vừa nói chàng vừa nằm ngửa ra.
Tay thím cho lần xuống phía dưới. Bà sờ soạng nhưng mắt vẫn quan sát Vĩnh. Rồi chợt bà cầm con cặc đang cứng ngắt của Vĩnh một lúc thật lâu rồi hỏi:
– Cháu có đau cái này không?
– Dạ không. ..
– Không sao nó cứng ngắt vậy?
– Cũng không biết nữa. Thím khám giùm coi…