Khang rất đẹp trai. Anh là thầy và là nhân tình của tôi suốt một năm trời. Anh đụ dai sức không khác Vĩnh. Tôi nghĩnếu tôi giới thiệu cho thím Hạnh, chắc thím quá sức vừa ý, nên nói:
– Bữa nào chi cho xa xôi. Ngay bữa nay đi.
Khang hớn hở cầm tay tôi cám ơn trước. Tôi bảo anh cho tôi nửa tiếng, tôi sẽ trở lại. báo tin vui cho anh. Và tôi chạy về nhà. Lúc đó thím đã thức dậy, tắm, rửa. Bà ngồi uống trà với chị Sen, nói chuyện đêm qua. Tôi lại ôm thím, hôn và khen bà đêm qua tình quá với Vĩnh. Tôi khen luôn chuyện quá khứ của thím và nói tiếp:
– Bây giờ đàn ông đi hết. Nhà vắng, thứn muốn có một người tình nhí phục vụ ngay bây giờ không?
Thím làm bộ mắc cỡ:
– Ôi, suốt cả đêm thằng Vĩnh làm thím muốn hụt hơi. Nó cứ nhắc năm nó còn nhỏ, làm thím nứng quá phải chơi. Bây giờ cho thím nghỉ chút đi cháu.
Tôi thúc dục: .
– Thím không chơi sáng nay là khó có cơ hội nào khác. Anh chàng đẹp trai lắm, dẻo dai không khác Vĩnh…
Thím to mắt, hớn hở hỏi:
– Ai vậy? Chắc anh Khang chớ ai?
Tôi gật đầu. Bà hơi nhìn ra cây nhãn ngoài sân tư lự Chị Sen thúc tiếp:
– Nhận đi bác. Bác không nhớ bác trai nói tối hôm qua à. “Cuộc đời ngắn lắm. Hưởng được cứ hưởng. Vì sẽ có một ngày mình không còn sức để hưởng. ” Đụ có chết chóc ai đâu mà sợ.