Quỳ bú, mỏi qua, bà Loan đứng dậy, dìu Vĩnh lại chiếc giường đồng Hồng Kông, cho Vnh nằm ngửa ra đó bà bú tiếp. Trong lòng bà Loan quyết dùng hết kỹ thuật bú tân kỳ nhất để hạ con “mãnh hổ” 18 tuổi này, cho nó phọt khí vào mồm bà thật nhanh. Nhưng than ôi! Dù có máy lạnh lưng bà đã nổi lên những hột mồ hôi lóng lánh. Tóc bà phía trước ướt như đi mưa mới về. Cổ bà đã mỏi, mỏi lắm. Thằng bé ” vẫn như khúc xúc xích treo giàn bếp, không hề suy suyển. Bà hỏi Vĩnh:
– Bộ em bú anh không sướng hả?
– Chưa sướng chớ không phải không sướng. Nếu bác mỏi quá hãy nằm ra cho Vĩnh “phụng sự”. Bảo đảm bác sẽ vừa lòng. Lúc nào muốn đụ thì bảo Vĩnh…
Bà Loan khiếp quá. Suốt 40 phút bú Vĩnh, bà đã áp dụng hết bao nhiêu là chiêu tối tân, mà chẳng thấy Vĩnh cục cựa hay phản ứng gì sung sướng. Bà đâu có biết chính Khang đã truyền dạy cho đệ tử Vĩnh. Rồi bà nằm ngửa ra. Vĩnh ngồi dậy. Chàng dạn dĩ lấy tay xoa nhẹ ngực bà. Hai quả vú của bà thật đẹp. To vừa phải, vun lên, cứng chắc. Vĩnh trân trọng hôn lên đầu vú, mút thật nhẹ, rồi mạnh, rồi nhẹ. Chàng đo lường phản ứng bà Loan. Bà thích nhẹ.
Lưỡi Vĩnh lại lăn tăn quét cổ bà. Khi lưỡi Vĩnh hôn vành tai bà thì bà bắt đầu tiếng rên đầu tiên. Thật sát để nhìn. Bà Loan quả đẹp quá. Đẹp như tiên. Lưỡi chàng vào tàn phá lỗ tai bà. Bà vẹo mình, ôm Vnh rên nho nhỏ. Đến khi chàng ngậm trái tai bà để nút thì bà la lên:
– Ối Vĩnh ơi! Ai dạy cho anh mà anh rành quá vậy. Hoành với Khang chưa làm vậy cho em bao giờ. Cho em nắm cặc anh nhen.