Bác Hoành và Khang bây giờ là “sĩ quan trừ bị”. Gọi thì trình diện. Không thì bác Hoành quấn quít với Sen, Khang đắm đuối với thím Hạnh, tại nhà tôi, trên gác. Từ ngày Vĩnh chính thức là “chồng ” của bác Loan, anh vẫn đôi khi vẫn “thăm” thím Hạnh lúc giữa đêm. Điều này trở nên không cần thiết lắm với bà, vì bà đã có thuyền mới: Khang.
Bà Loan say mê Vĩnh bao nhiêu thì thím Hạnh cũng thế với Khang bấy nhiêu. Rõ ràng bụt nhà không thiêng. Phải là vịt Xiêm, gà Tây, lạp xưởng Hồng Kông, quần jean Hoa Kỳ thì mới đúng điệu. Còn An Nam ta thì xoàng. Cách có một hàng rào bông bụt, mà Vĩnh vọt qua cửa khẩu bên kia, anh thành bảo vật của bác Loan, bên nây, Khang thành kho tàng vô giá của thím Hạnh. Còn tôi là cục cưng ngàn vàng của bác Ba, trong khi ba đàn ông: chú Hạnh, Sâm, Vĩnh xem tôi như “cái lỗ ” tầm thường. Như anh Khang ôm lồn thím Hạnh hôn hằng giờ không chán. Trong khi chú Hạnh chẳng còn “lên” được khi nhìn lồn đã sanh ba đứa con của vợ. Điều này rõ ràng tôi không hiểu. ít khi tôi nghe một người nói: “Dao nhà vẫn bén hơn” như bác Hoành đã nói về Sen. Ngồi trên nhung gấm. Nằm trên thân ngà. Bác Hoành vẫn nhớ cô gái ở trọ lS, ngày ngày chèo xuồng vớt củi, hál ngó sen sinh sống. Vậy thì khó định nghĩa về tình yêu quá. Cho nên ai hỏi yêu là gì? Chẳng ai trả lời được. Nói như Khang đã nói với thím Hạnh, nghe có lý nhất: “Tại sao anh yêu em à? Anh không biết. Vì chính anh không biết tại sao nên anh yêu em. Hãy cứ như thế, nguyên bổn như thế, không thêm, không bớt, để anh được yêu. Vì… khi đã phân tích được tại sao chiếc bánh đó ngon, thì chiếc bánh sẽ không còn ngon nữa.”