VN88 VN88

Truyện Người Lớn – Gần Nhà Phần 1

Chán quá tôi chạy ra phòng khách thì thấy chị Sương đang lúi húi cất chai rượu vào tủ. Tôi nhìn chị, chị nhìn tôi, ngượng ngùng, mặt cả hai đỏ bừng lúng túng không nói gì. Một sự im lặng kinh khủng bao trùm cả căn phòng làm cho sự oi bức của tháng 7 càng thêm khó chiu. Tôi đánh bạo hỏi một câu xanh rờn phá tan sự iên tĩnh đó : « Chị Hương hết đau chưa, có rửa bát được không hay để em rửa cho nhé » ; đúng là mới xờ mông con gái mấy cái thôi mà đã hỏi rửa bát hộ rồi ; tôi thật là dại gái quá thể đáng. Nhưng lúc tôi hỏi câu đó thực ra tôi chỉ nghĩ không biết chỉ hết đau thật chưa. Về sau mỗi lần tôi gặp lại chị mà có í muốn xoa bóp là tôi lặp lại câu nói này và chỉ chị ra thì không ai hiểu câu nói này ngoài tôi cho đến khi tôi viết câu chuyện này. Chị nhìn tôi cười rồi bảo : « Đỡ chút rồi nhưng không sao đâu, tí nữa chị lấy rượu thuốc ra bôi là khỏi à. ». Tôi nhìn chị rồi định đi xuống bếp và nói : « Để em rửa đồ cho, chị nghỉ đi: ».Quả thực tôi sang chơi nhà thằng Long vô tư vô cùng, nhiều khi ăn xong cơm là tôi quăng bát cho chị Hương hay bác Hoài, mẹ thằng Long, dọn.

Chị Hương cười kéo tay tôi lại rồi bảo : « Thôi bỏ đó, chiều chị rửa cho, mà Dương ngã có đau không, có cần chị xoa cho không? ».Bàn tay chị run run và tôi cũng run run, không hiểu sao lúc này trong đầu tôi hiện ra những cảnh tượng yêu đương của trai gái như trong tiểu thuyết. Như những đoạn anh chị khẽ chạm tay nhau, ngập ngừng ngượng nghịu, chứ không phải là những cảnh vu sơn leo núi. Tôi đáp run run : « Dạ không sao ạ, con trai mà, ngã tí xíu có gì. ». Chị cười rồi bảo : « Thật không, sao lúc nãy ngã xong đứng lên đi qua chị mà vạch quần ra xem cái gì, bị xước gì hả hay bị dập tím ở đâu? ». Nghe chị hỏi tôi càng ngượng, càng đỏ mặt : « Dạ không gì thật mà,». « chị không tin, Dương có thật không sao không, vạch quần xuống cho chị xem nào » ; vừa nói tay chị lại lấy chai rượu thuốc ra xức vào tay. Cả người tôi bừng bừng như bốc lửa, ngượng ngụng ái ngại. Tôi ngập ngừng ái ngại thì chị liền cúi xuống kéo quần tôi xuống. Tôi vội đưa nhanh tay giữ cạp quần, nhưng tôi nhanh một chị nhanh mười, cái quần đã trễ xuống hở ra lún phún mấy cái cái lông đen xì rồi. Mặt tôi đỏ bừng, nóng tợn. « Sao vậy, sao không cho chị xem ».Tôi lúng túng một phần vì đây là lần đầu tiên con gái nhìn của quí của mình và một phần tôi sợ vì nỗi ám ảnh bệnh chim rủ của hơn tuần trứơc. Mặt tôi đỏ lên thêm, giữ chặt cái cạp quần ầp úng : « em… emmmm…. emmmm……… ». « Sao sợ gì, chim của em thì cũng giống như của thằng Long thôi, ngày xưa chỉ chả tắm cho nó mãi đến khi nó lớn đấy thôi ».

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.