Vậy là tôi đã nghĩ ra trò để dỗ nó rồi đây. Mấy thằng nào đừng nghĩ bậy bạ đó nghe. Vì lúc đó đầu óc ta còn trong sáng ác chứ không giống bây giờ đâu. Nên đừng nghe thấy từ quần lót mà nghĩ ngay đến địt nhau rồi. Mọi mốc thời gian tôi kể đều nói hôm nay vì không muốn nói là hôm đó hay lúc trước rất khó làm việc. Tôi bảo cái trang, nhưng phải mấy lần con nhỏ mới trả lời đó vì nó vẫ đang dỗi mà:
– Mấy cái quần áo này là của em à Trang
– Vâng ạ. Bố em mới mua đấy đẹp không? Nó trả lời mà cứ nấc hoài đó
– Đẹp đấy nhưng chắc gì đã là của em mà không phải của Xuân chứ
– Của em mà. Bố mẹ cưng em lắm nên hay mua quần aó cho em mà. Mâý cái quần áo này bé nên chỉ có em mặc vừa thôi chứ chị Xuân làm sao mặc vừa. được.
– Anh chẳng tin đâu. Em mặc vừa thế nào được nó rộng thế này thì em mặc sao vừa hả.
– Em mặc được mà. Nó thấy tôi nói vậy tức lắm nên lại khóc oà lên. Đúng là con nhỏ mau nước mắt. Lớn lên tao sẽ làm mày khóc nhiều hơn mà chẳng thèm dỗ đâu.
– Thôi em đừng khóc nữa. anh có trò này hay lắm nếu chỗ quần áo này là của em. Nín đi rồi anh chỉ cho chơi chứ
– Trò gì vậy anh
– Em có muốn làm người mẫu không
– Giống trên tivi á anh
– Ừ nhưng em làm người mẫu thời trang còn anh làm người giám khảo nhé. Em sẽ thay đổi từng bộ đồ để anh chấm em mặc bộ nào đẹp nhất nhé/
– Trò này hay đấy nhưng có cần em rải đầu hay không
– Anh chỉ chấm trang phục thôi. Trước tiên em mặc bộ này nhé. Tôi vơ lấy một bộ quần áo và cả cái quần lót nữa để Trang đổi đồ. Tôi đưa cho nó thay. Con nhỏ lúc đó mới học lớp 4 nên đâu có ngại gì. Tôi lúc đó tuy cũng đã gọi là dậy thì rồi đấy nhưng vẫn còn mù mịt chuyện trai gái lắm nên đâu có ý đồ gì xấu đâu. Cả tôi và Trang đều vậy nên nó thay quần áo trước mặt tôi mà không thấy ngại gì cả. Nó cởi áo xong cởi quần ra. Bây giờ nghĩ lại tôi thấy vú còn nhỏ lúc đó vãn bé tẹo à. Chỉ nhú nhú hai đầu một chút. Nhưng cặp chân nó thì toàn sẹo và còn có chỗ chảy mủ nữa chứ. Tôi hỏi nó” sao chân em đầy sẹo vậy”. Nó bảo” Em bị ngã nhiều mà nên nó mới vậy đấy”. “ Chân anh đẹp hơn nhiều đó”. Nó không để ý câu trả lời của tôi. Nó cởi lốt cái quần lót ra. Tôi không có tà tâm gì đâu nhưng vãn thấy phỉ nhìn vò bướm nó schứ. Phản ứng tự nhiên mà. Tôi thấy cái bướm nó vẫn chẳng có lông như cặc tôi bấy giờ. Và nhìn nó xấu xấu bẩn bẩn đó. Đâu có đẹp đâu.
Truyện Người Lớn – Gần Nhà Phần 2
Trang: 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 61 62 63 64 65 66 67 68 69 70 71 72 73 74 75 76 77 78 79 80 81 82 83 84 85 86 87 88 89 90 91 92 93 94 95 96 97 98 99 100 101 102 103 104 105 106 107 108 109 110 111 112 113