Riết rồi cũng quen, và dần dà Oanh trở lên bao dạn hơn, tự mình nhào đến to nhỏ với ông để làm bớt những ngột ngạt giữa hai người. Công việc bình thường mọi ngày vẫn trôi qua một cách chán chường. Hoặc bận rộn với khách làm tay chân hoặc đi sắm sửa rồi đưa về chưng diện khoe nhau. Những lời khen ngợi thật tình xen lẫn những câu bông đùa đầy hậu ý. Oanh không buồn phiền, chỉ cười nói giã lả cho qua chuyện.
Một tháng sau, việc gì sẽ đến đã đến. Một hôm Oanh mua được một đôi giầy loại cột từ mắt cá chân lên đến gần đầu gối. Mốt thời thượng mà! Oanh ngồi trong góc tiệm, cột tới cột lui cả 15 phút mà vẫn không vừa ý, nên cứ tháo ra cột lại hàng chục lần. Ông đi ngang qua thấy ngứa mắt, nói đùa một câu :
– Làm không được thì để tôi làm cho.
Biết bọn con gái đã đi ăn trưa gần hết, nên Oanh mạnh dạn toe miệng cười :
– Chú giỏi… ờ.. chú cột dùm Oanh đi.
Không ngờ nói chơi mà thành ra… trúng mánh, ông đuợc công khai rờ mó chân Oanh. Ông ngồi xuống đối diện Oanh, đưa hai tay lên cột từng sợi dây giầy chung quanh cặp chân nõn nà của Oanh. Ông lúng túng, run run làm Oanh cười thầm, à già này cũng chưa có dạn gái cho lắm. Ông ngồi trên cái ghế đẩu, khúm núm không dám để Oanh thấy con cu trong quần mình bắt đầu ngó ngoáy đứng dậy.