Hai tay ông vẫn run run, không biết ông có cố ý hay không, mà loay hoay mãi đến lần thứ ba, ông mới cột đuợc hai bên cân nhau. Oanh lí nhí cảm ơn và nhảy xuống khỏi ghế, chẳng biết ông đã đuợc rửa mắt thế nào mà mặt mũi trông đỏ gay đầy hứng thú.
Những ngày sau, hai nguời cứ gặp nhau là nguợng ngùng, cố tránh né nhau mãi. Rồi Oanh cũng cố bông đùa với ông:
– Chú có thấy gì không?
Ông cười ruồi và thẳng thắn đáp:
– Mờ mờ, ảo ảo chỉ làm cho người ta ham thêm
– Oanh đâu có hỏi chú ham hay không ham mà chú khai, ông nào cũng vậy hết.
Từ ngày đó, những câu đối thọai giữa Oanh và ông càng huyền bí kiểu… hai ba nghiã làm càng kích thích hai người. Cuối cùng ông hỏi nhỏ Oanh:
– Nếu ham thiệt thì sao?
– Oanh biết mấy ông quá mà, có điều cái ông ở nhà Oanh ham mà chẳng thèm đụng tới
– Oanh biết đây có người đang lên cơn sốt không?
– Xí… già mà ham…
Và ông hiểu mình cần tiến nhanh tới mục tiêu, nên ông càng chiều chuộng, săn đón Oanh thêm. Oanh tự nhiên thấy mến và thân ông hơn, tuy cả hai lúc đông người vẫn giữ một khoảng cách xa xôi lạnh lùng.
Oanh nhiều lúc ngồi ngắm ông, lòng vui vui và công nhận ông bề ngoài không đến nỗi tệ. Tuy ngoài năm mươi và tóc đã bắt đầu hoa dâm, đạo mạo, nhưng sao trông vẫn ngon lành không thua gì đám trai trẻ. Oanh tự hỏi, không biết ông có thuộc loại “thầy đụ” hay không, và nàng hy vọng là đường chăn gối của ông nhất đinh phải chì hơn chồng nàng.