Đến đây nếu dừng thì không có chuyện gì để nói, đằng này tôi đã làm những việc đi quá xa so với suy nghĩ ban đầu của tôi. Em mời tôi đi uống nước – tôi đi, em nói đi với bạn – tôi nói đùa: thầy chỉ thích đi mình em thôi. Tôi tưởng em nghĩ tôi nói đùa cho vui thì thôi, không ngờ lần thứ 2 em hẹn tôi và đúng là đi một mình với tôi.
Tôi thật lòng chưa bao giờ nghiêm túc với tình cảm của học sinh, nghĩ là học sinh ghẹo cho vui. Hôm đó đi ăn uống, em kể gia đình của em, cuộc sống của em, thật sự không phải như mình nghĩ, em không còn nhận được sự bảo bọc từ ba mẹ của em, ba mẹ em li hôn từ năm em học lớp 3 và có lẽ đó chính là lý do em trượt dài trên con đường học vấn của mình.
Tôi chở em đi dạo, nghe em kể chuyện, sau đó chúng tôi vào quán ốc xào, ăn xong vừa ra thì trời mưa. Tôi không biết phải làm sao, tôi nói em mình phải kiếm chỗ trú mưa. Tôi chở em vào mấy quán cà phê máy lạnh trên đó, tôi biết đó là chỗ như thế nào nhưng tôi vẫn đi. Vào đó thái độ tôi hoàn toàn khác, ngọn lửa dục vọng của tôi bừng cháy dữ dội. Tôi ôm em, em nói không tin tình cảm của tôi dành cho em, tôi cố trấn an em, dù chỉ là những lời nói của dục vọng. Từ khoảng cách nửa giờ đồng hồ tôi là hai con người hoàn toàn khác biệt, tôi cởi áo của em ra, ngậm hai núm vú mới chớm của em. Tôi không biết em có bị mất chưa, nhưng em hưởng ứng lại bằng những tiếng rên rất thật.