VN88 VN88

Ước mơ được đụ của bé Trinh

Mỗi lần đi đâu thì Trinh phải lắp cái chân dành cho người bị liệt vào, nên Trinh rất ít đi ra ngoài. Trinh cứ trốn trong nhà, nên da nàng đã trắng lại càng trắng thêm, tóc nàng đã đen tuyền lại càng đen tuyền thêm. Trông nàng rất là đẹp. Trinh cũng biết mình đẹp lắm. Nàng rất chán khi nghỉ đến tuổi xuân của mình đang trôi qua một cách thật yên lặng. Trinh muốn khóc gào lên khi thấy những cô gái cùng lứa tuổi đều có bạn trai và có người yêu.

o 0 o

Chiều nay đi làm về Thu vui vẻ hớn hở nói với Trinh:

“Trinh, hôm nay mẹ con mình đi ăn cơm tiệm, con nhé?”

Thật sự Trinh không muốn đi, nhưng thấy mẹ vui qúa nên nàng cười gật đầu đồng ý. Thu đi vào nhà trong rồi nói thêm:

“Mẹ đi tắm, Con hãy thay quần áo trước đi.”

Trinh dạ một tiếng rồi vào trong. Nàng lay hoay lắp cái chân sắt vào chân trái của mình rồi bận cái quần Jean và áo sơ mi trắng. Nàng chảy lại mái tóc rồi ngắm nghía trong gương một tí. Trinh tự nhủ “Mình đẹp thật” rồi nàng thở một cái thật dài và đi khập khểnh ra nhà trên ngồi chờ mẹ.

Bỗng có tiếng chuông, Trinh khập khểnh đi ra mở cửa. Một người đàn ông trung niên, ăn bận tươm tất, cười với Trinh rồi hỏi:

“Mẹ về chưa cháu?”

Trinh chưa trả lời thì Thu từ trong nhà nói vọng ra:

“Trinh, con mở cửa cho chú Phong vào đi con, chú ấy mời mẹ con mình đi ăn cơm tối nay đó.”

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.