Vậy mà Cua cũng không yên thân bởi cứ xểnh ra là lại bị mẹ chửi như tát nước vào mặt. Nhiều lúc, người dân trong khu vực kháo nhau: “Không hiểu thằng Cua có phải là con đẻ của bà ta không nữa”.
Vì hận người tình mẹ góp tay đẩy con vào vòng lao lý
Ngôi nhà thường xuyên có mặt những người đàn ông lạ, lại bị mẹ đối xử tàn tệ, dễ hiểu khi với Cua, cuộc sống đúng nghĩa là ở ngoài đường. Để có cái ăn mà không bị mắng chửi, để có thể sẻ chia những uất ức, Cua nhập bọn với một đám bạn là những đứa trẻ lang thang, chuyên ngủ bờ ngủ bụi trong khu vực.
Đều là những đứa trẻ nghèo, nguồn kiếm tiền duy nhất của chúng là trộm cắp vặt. Địa bàn hoạt động chủ yếu là quanh hồ Ha-Le (hồ Thiền Quang ngày nay) và ga Hàng Cỏ (nay là ga Hà Nội), đám nhóc dần trở thành những tội phạm “nhí”.
Thái độ bất cần của Cua càng làm người mẹ cay nghiệt “ngứa mắt” hơn. Biết mắng chửi không ăn thua, bà ta bắt đầu dùng đến tay chân. Lúc đầu, Cua còn có vẻ sợ hãi nhưng sau đã quen đòn, mẹ càng đánh thì cái mặt của Cua càng nghênh nghênh, thách thức.
Dường như sự có mặt của Cua khiến người mẹ mất tự nhiên trong mối quan hệ với những người đàn ông, vậy nên bà ta tìm mọi cách tống khứ đứa con ra khỏi nhà.
Đỉnh điểm của mâu thuẫn là khi người mẹ khích bác để một trong những nhân tình của mình ra tay đánh Cua. Đến lúc này thì phần tội lỗi tiềm ẩn trong con người Cua thực sự trỗi dậy. Buổi sáng bị đánh, buổi chiều Cua kéo “quân” về.