Với lực lượng đông hơn, băng của Cua “đồng” đã đánh cho đối phương te tua, gây thương tích nặng cho vài đối thủ. Sau khi lùng sục mãi mà không tìm thêm được “con mồi” nào, Cua hạ lệnh: “Xem mấy thằng bị thương cấp cứu ở viện nào. Vào tận nơi tiêu diệt chúng nó”.
Đám đàn em tuân lệnh răm rắp. Chẳng mấy chốc, chúng đã biết nhóm bị thương đang được cấp cứu ở Bệnh viện Việt-Đức nên lập tức kéo vào. Hàng chục gã côn đồ mặt mày dữ tợn, tay lăm lăm hung khí, hùng hổ lao vào bệnh viện.
Biết là giang hồ thanh toán nhau, từ người dân cho đến các y bác sĩ đều rất hoảng hốt. Nhiều người sợ hãi bỏ chạy tán loạn vì sợ “không phải đầu cũng phải tai”. Rất may ngày hôm đó có một tay anh chị thuộc hàng đàn anh của Cua “đồng” đứng ra dàn xếp, nếu không chưa biết hậu quả sẽ nghiêm trọng đến thế nào.
Khoảng năm 1990, vì tranh giành địa bàn làm ăn, băng của Cua “đồng” cùng với một băng nhóm ở khu vực cầu Mai Động đánh nhau chí tử. Nhiều gã du đãng ở cả hai phe bị đâm chém thương tích đầy mình. Điều trùng hợp là những người bị thương đều được đưa vào cấp cứu ở Bệnh viện Thanh Nhàn.
Nhìn đàn em kêu la oai oái, Cua “đồng” nổi máu “yêng hùng”. Gã thủ dao lê trong người, mò sang khu vực của đối phương để trả thù. Một người bảo vệ của bệnh viện phát hiện ý định này nên xả thân ngăn chặn. Thú tính nổi lên, Cua “đồng” đã vung dao cướp mạng người bảo vệ dũng cảm đó.